Tế bái ông nội xong thì trời cũng vừa sập tối.
"Mấy thứ này xử lý thế nào?" Ban Ngọc chỉ vào chiếc thùng giấy đựng đồ chơi, "Chôn xuống cho ông hay sao?"
Bách Nam sờ hàng tên khắc trên bia đá, lắc đầu, "Không được, tìm một cô nhi viện quyên tặng đi, ông nội rất thích trẻ em, coi như là giúp ông làm việc tốt."
"Được." Ban Ngọc gật đầu, thấp giọng nói, "Về thôi, về nhà ăn cơm, ba mẹ đang chờ đấy."
Bách Nam ôm thùng lên, quyến luyến nhìn tấm ảnh chụp trên bia mộ, xoay người cười với Ban Ngọc, "Ừ, về nhà đi."
Thùng giấy được bọn họ tặng cho một cô nhi viện ở gần đó, sau khi quay lại xe, Bách Nam dựa lưng vào ghế, nheo mắt nhìn đèn đường đã sáng lên ngoài cửa sổ, trong lòng trống trải như vừa buông được cái gì đó xuống.
"Tiểu Ngọc."
"Hửm?"
"Anh sẽ không rời bỏ em, đúng không?"
Ban Ngọc nắm tay cậu, nghiêm túc gật đầu, "Ừ, không đâu."
Cậu cong môi, nhắm mắt lại, nắm lại tay hắn, "Em cũng vậy."
Bách Nam ngủ rồi, Ban Ngọc không nỡ đánh thức cậu, do dự mất nửa ngày, hắn từ chối yêu cầu hỗ trợ của vệ sĩ, đỏ bừng mặt ôm người lên đưa về phòng mình.
Khúc Văn Hân và Ban Lãng ngồi trong phòng khách mở to mắt không chớp như nhìn thấy của lạ, dõi theo suốt một đường hắn ôm người về phòng.
Một lúc lâu sau, Khúc Văn Hân mới bưng mặt, hoảng hốt nói nhỏ, "Tiểu Ngọc với Nam Nam...!ăn trái cấm rồi?"
Ban Lãng hơi đen mặt, cầm văn kiện trong tay, nhíu mày, trầm ngâm nửa ngày mới lên tiếng, "Nhìn tình hình thế kia thì hình như...!Tiểu Ngọc nằm trên hả?"
Khúc Văn Hân đứng phắt dậy chạy vào phòng bếp, "Em phải đi nấu cháo cho Nam Nam! Cháo đậu đỏ!"
"Em quay lại đã!" Ban Lãng sầm mặt gọi bà lại, quở mắng, "Cháo cái gì mà cháo, thằng nhóc Tiểu Ngọc không có kinh nghiệm, nếu bọn chúng thật sự...!khụ, còn hơi sức đâu mà ăn cháo, mời bác sĩ quan trọng hơn!"
Bộ dạng Khúc Văn Hân như bị sét đánh, ngơ ngác trừng mắt nhìn ông ta, lắp bắp, "Mời, mời bác sĩ? Kỹ thuật của Tiểu Ngọc kém, kém đến vậy sao?"
"Ba mẹ đang nói chuyện gì thế? Gọi bác sĩ làm gì? Có ai bị bệnh à?" Ban Giác từ huyền quan đi vào nhà, cởi áo khoác ném lên ghế sô pha, nới lỏng cà vạt, nhíu mày hỏi.
Khúc Văn Hân và Ban Lãng đồng thời cứng miệng, sau đó nhanh chóng lắc đầu.
"Không, không có gì, Tiểu Giác có đói bụng không, ăn cơm chưa?"
Ban Giác nhướn mày, khoanh tay nhìn bọn họ, "Thành thật được khoan hồng, kháng cự trị thẳng tay, nói đi, có phải hai người đang giấu giếm con chuyện gì không?"
Khúc Văn Hân ngửa đầu nhìn trời, Ban Lãng cúi đầu xem tài liệu.
Ban Ngọc chạy lạch bạch từ trên lầu xuống, xông tới ôm chặt Khúc Văn Hân, cực kỳ hưng phấn, "Mẹ, Nam Nam đồng ý kết hôn với con rồi, chúng ta mau chọn ngày đi!"
Tay Ban Lãng run lên một cái, tài liệu bị rách làm đôi.
Khúc Văn Hân bị tin tức này làm sốc đến choáng váng, sau đó là kích động vui mừng, bà vỗ vai Ban Ngọc cười đến không khép được miệng, "Được được được, Tiểu Ngọc giỏi lắm, chiến thuật lên xe rồi mới mua vé quả nhiên dùng rất tốt, ừm ừm, Tiểu Ngọc đúng là người đàn ông biết chịu trách nhiệm, mẹ không nhìn lầm con! Chọn ngày chứ gì? Không thành vấn đề, bây giờ chúng ta lập tức chọn."
Ban Ngọc cười ngốc phụ họa theo, sau đó nghi hoặc hỏi, "Mẹ, lên xe rồi mới mua vé là sao? Con với Nam Nam ngồi xe nhà mình, không cần mua vé gì hết."
Gương mặt tươi cười của Khúc Văn Hân cứng đờ —— Tiêu rồi, hình như đứa con út được bọn họ nuôi dạy đến quá ngây thơ thuần khiết mất rồi.
Ban Giác bị bỏ quên một bên cười lạnh một tiếng, bắt đầu gỡ nút cổ tay áo, "Lên xe rồi mới mua vé? Kết hôn?" Anh ta xắn ống tay áo lên, bẻ bẻ đốt ngón tay, lạnh lùng nhìn, "Mọi người không định giải thích với con một chút sao, hửm?"
Thời điểm Bách Nam tỉnh lại vẫn thấy mơ màng, giường rất mềm, hoàn toàn không giống cái giường cậu hay ngủ; trên chăn có mùi hương nhàn nhạt rất quen thuộc; hoa văn trên trần nhà rất tinh xảo, cậu nheo mắt nhìn nửa ngày vẫn không hiểu trên đó đang vẽ cái gì.
Cậu dụi mắt ngồi dậy, vỗ vỗ trán...!Đầu nặng quá, nhức quá.
"Nam Nam...!Em tình rồi à, có đói bụng không?"
Một giọng ngái ngủ quen thuộc đột nhiên vang lên từ bên cạnh, động tác của cậu cứng đờ, quay đầu nhìn, sau đó choáng váng, "Tiểu, Tiểu Ngọc? Sao anh lại ở trên giường em?"
Ban Ngọc ngồi dậy, sờ lên trán lên tóc cậu, xoay người xuống giường đi ra ngoài, giọng nói vẫn buồn ngủ dinh dính, "Nam Nam ngoan, em đợi một lát, anh đi lấy đồ cho em ăn."
Cửa phòng đóng lại, Bách Nam bị sắc đẹp của Ban Ngọc đánh cho bừng tỉnh, ngơ ngác sờ chăn bông, sắc mặt hết đổi lại đổi, cuối cùng không khỏi xấu hổ...!Rốt cuộc cậu đã làm thế nào mà bò lên tận giường Tiểu Ngọc vậy?
Lúc Ban Ngọc bưng mâm thức ăn về phòng, Bách Nam đã lấy lại bình tĩnh, đi vào toilet rửa mặt.
"Nam Nam, em mau ăn đi, nếu không thích anh lại lấy thứ khác." Ban Ngọc đặt khay xuống, vui tươi rạo rực ngồi đối diện Bách Nam, mở to mắt nhìn cậu.
"Cảm ơn." Bách Nam nhận đồ ăn, cầm thìa đảo đảo chén cháo, ngẩng đầu nhìn Ban Ngọc, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.
"Sao còn chưa ăn? Nóng quá à?" Ban Ngọc vươn tay chạm vào chén cháo, rất nghi hoặc, "Chỉ ấm thôi mà, hay em không thích cháo cá lát? Để anh đổi món khác cho."
"Từ từ đã." Bách Nam đè lại cánh tay hắn định nhấc khay đi, chần chừ hỏi, "Tiểu Ngọc, hôm qua chúng ta ngủ cùng nhau?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Ban Ngọc thu tay về, đỏ mặt.
Bách Nam nhìn gương mặt hắn càng ngày càng hồng, vừa lòng —— Chiếu theo tính cách của Tiểu Ngọc, hai người nằm chung một chiếc giường ngủ cả đêm, sao có thể không ngượng ngùng...!Ừm, cậu vẫn hiểu Tiểu Ngọc lắm.
Ban Ngọc đang bị nhìn đến mặt càng thêm đỏ, nghĩ đến vấn đề gì đó lại chuyển sang trắng bệch, vội vàng nhào qua giải thích, "Nam Nam, tối hôm qua anh không làm gì em hết, thật đấy! Em đừng ghét anh! Anh đã rất chú ý, lúc ngủ còn nằm cách em một...!không, là một thước rưỡi!"
Bách Nam cười khẽ ra