"Hả?" Bách Nam bắt đầu không theo kịp mạch não của hắn, thấy hắn buông lỏng tay, vội gỡ áo ngoài trên người mình xuống, giúp Ban Ngọc khoác lại, "Mặc vào đi, đừng để bị cảm."
Ban Ngọc chụp tay cậu, còn hơi dùng sức, "Không được phép không trả lời tôi!"
Bách Nam bất đắc dĩ nhìn hắn, giúp hắn mặc áo, "Anh thật muốn kết hôn với tôi?"
Ban Ngọc thành thật nâng cánh tay, gật đầu, "Rất muốn!"
"Chúng ta mới quen biết nhau tối hôm qua thôi." Bách Nam bắt đầu giúp hắn cài từng viên nút, "Anh biết tôi là người thế nào? Không sợ tôi là người xấu ham muốn tài sản nhà anh?"
"Không phải đâu..." Ban Ngọc nhíu mày, không phải mới quen biết tối hôm qua, càng không phải hạng người ham mê gia sản, Nam Nam nhà hắn là tốt nhất.
"Hơn nữa tôi có thể tự chăm sóc cho mình." Cài xong viên nút cuối cùng, cậu giúp hắn sửa lại cổ áo, cười nói, "Tôi thấy anh mới là người cần chăm sóc nhiều hơn đấy."
"Tôi biết thứ gì ăn được mặc được dùng tốt, vì sao lại không biết tự chăm sóc, rõ ràng là em..." Hắn nhíu mày, kéo cậu trở về phòng, lật chăn ra nhét cậu vào, "Để tôi gọi người ship đồ đến, không cho ra ngoài, sẽ bị cảm!" Nói xong lập tức cau mày đóng cửa đi ra.
Bách Nam nhìn cửa phòng, lại nhìn sang tủ quần áo, bật cười.
Cậu nghĩ mình đã hiểu vì sao Ban Ngọc lại cởi áo ra đưa cho mình.
Gần đến ngày tốt nghiệp, khoảng thời gian trước cậu quá nhàn rỗi, thế là đóng gói gần hết tủ quần áo đưa về nhà cũ, cứ thế nhắm mắt dọn, kết quả chờ đến khi cậu ý thức được có chỗ không ổn, trong tủ chỉ còn trơ lại mấy chiếc áo thun và áo khoác mỏng, trống rỗng từ trong ra ngoài, nhìn rất đáng thương.
Hơn nữa xem ánh mắt Ban Ngọc, có lẽ là cực kỳ ghét bỏ mấy chiếc áo thun của cậu...!Thiếu niên độc thân không hay chú ý cách ăn mặc, lại còn là trạch nam, ai có thể trông cậy người như thế mặc loại áo thun 998 đồng một chiếc chứ? Phấn đấu được cái áo giá 188 đồng đã không tệ rồi.
Làm sao bây giờ, cậu thật sự không có nghèo như vậy mà...
Ban Ngọc chỉ rời đi hơn mười phút đã quay trở lại, trong tay xách theo mấy cái túi, trước ngực còn ôm một cái hộp.
"Thay đi." Hắn ném đồ lên giường, nhíu mày đi quanh phòng hai vòng, vươn tay ấn ấn xuống giường, mặt lại đen, "Không được, em vẫn nên dọn qua nhà tôi đi." Phòng quá nhỏ, hoàn cảnh quá kém, giường không đủ mềm, bàn làm việc quá hẹp, lại còn mấy món quần áo xám xịt trong tủ...!càng nghĩ càng xót xa.
Ban Ngọc ghé mông ngồi lên giường, không nói lời nào.
Sao Nam Nam có thể ngốc đến như vậy! Đối xử với người khác lúc nào cũng dịu dàng, đối với bản thân lại quá qua loa thờ ơ! Hắn mím chặt môi, có chút khó chịu.
Bách Nam nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy thật ấm áp.
Tuy cậu hai này tính hơi trẻ con, hơi bá đạo, nhưng quan tâm của hắn là thật lòng, người như vậy...!khiến cậu không nhịn được muốn tới gần.
Nghĩ thế nào cậu liền làm như thế ấy.
Gạt túi qua một bên, cậu bò lại gần, giơ tay sờ lên đầu Ban Ngọc, xoa xoa, mỉm cười, "Tôi muốn thay quần áo, anh ngồi đây là chuẩn bị xem à?"
Ban Ngọc bật dậy trừng mắt với cậu, vành tai dần dần đỏ lên, "Em em em, tự nhiên lại sờ đầu tôi! Đầu của chủ gia đình không thể muốn sờ là sờ!"
Đôi mắt Bách Nam toát ra ý cười, giơ tay cởi nút áo, "Nếu anh còn không đi, vậy tôi thay đồ đây."
Một nút...!hai nút...!Xương quai xanh đã lộ ra...!Xuống chút nữa...!Ban Ngọc quay đầu cọ cọ cửa phòng, "Em, em muốn dụ dỗ tôi! Chúng ta còn chưa kết hôn đâu, em, em...!Tôi không thương em nữa!" Nói xong lao ra khỏi phòng, dùng sức đóng cửa lại.
Bách Nam cười ngã ra giường —— Ban Ngọc siêu cấp đáng yêu, nếu cứ gặp nhau thường xuyên như vậy, cậu sợ mình thật sự sẽ thích người này mất.
Thay xong quần áo đi ra ngoài, Bách Nam phát hiện Ban Ngọc đang cầm một con rùa đen bằng đất sét lên thưởng thức, mỉm cười, "Thích à?"
Ban Ngọc đặt bộp rùa đen lại lên giá, sửa sửa ống tay áo, nghiêng đầu nhìn cậu, xụ mặt, "Thay xong rồi? Có đói bụng không, chúng ta đi ăn cơm."
Cậu lắc đầu, đi qua nhặt con rùa đen, tìm cái hộp nhỏ gói lại, nhét vào tay Ban Ngọc, "Tặng anh, xem như đáp lễ cho quần áo."
"Ai nói tôi thích..." Ban Ngọc vừa nói vừa cất kỹ chiếc hộp, đi thẳng ra ngoài, "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm."
Hai người vẫn ăn cơm tối ở Cổ Vận, chẳng qua lần này không bao trọn cả nhà hàng nữa.
Ban Ngọc đưa Bách Nam vào từ cửa hông, tránh đám đông trong đại sảnh, từ một cầu thang bí mật rẽ lên lầu hai, vào căn phòng riêng cuối cùng bên trong.
Trong phòng không đặt sô pha đơn nữa, mà biến thành sô pha cho hai người ngồi.
Ban Ngọc vô cùng tự nhiên ngồi phịch xuống ghế, dịch mông, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Nam Nam lại đây, tôi cho em xem thứ này."
Bách Nam đi qua, cũng bắt chước hắn vùi người vào sô pha, cọ cọ.
Ban Ngọc kéo tay, móc từ trong túi ra một vật, đặt lên lòng bàn tay cậu, "Nhìn xem, có thích không? Đây là đồ tôi khắc hồi nhỏ, tặng em."
Trong lòng bàn tay là một...!con cua màu đỏ, kích thước lớn hơn móng tay cái.
Cậu hơi ngạc nhiên cầm lên cẩn thận đánh giá, quay đầu hỏi: "Anh khắc hồi nhỏ? Năm bao nhiêu tuổi?"
Con cua này được khắc quá tinh xảo, thậm chí có thể thấy được vài cái khía trên càng cua, chạm vào tinh tế trơn mịn.
Cậu không quá hiểu biết về ngọc khí, chỉ có thể dựa vào màu sắc, con cua này có lẽ được khắc từ hồng ngọc, nhưng là loại hồng ngọc nào thì...!không phân biệt được.
"Hình như là mười hai mười ba tuổi gì đó." Ban Ngọc thấy cậu thích, lại lấy từ trong túi ra một sợi dây màu đen, xỏ qua lỗ nhỏ trên mắt cua, cột chắc, vươn tay, "Đưa điện thoại cho tôi."
Bách Nam đưa điện thoại di động cho hắn, Ban Ngọc cột mặt trang sức hình con cua mới ra lò vào vỏ điện thoại cho cậu, lắc lư dưới ánh đèn, rất vừa lòng, "Trước khi tôi tặng cho em thứ tốt hơn, không được tháo cái này xuống."
Cậu lấy lại điện thoại, cười gật đầu, "Được." Xem ra sau này phải giữ điện thoại cho kỹ, thứ cậu hai nhà họ Ban đưa không có vật nào là vứt lung tung được.
Ban Ngọc rất vui vẻ —— Tuy Nam Nam hơi ngốc, nhưng vẫn biết nghe lời, hừ, mình càng phải thương yêu em ấy nhiều hơn mới