Diệp Dương Thành ngồi yên lặng trong phòng Trần Thiếu Thanh hơn một giờ, tự hỏi việc mình cần phải làm sau này.
Khoảng hơn bảy giờ, thanh âm giống như sói tru của Trần Thiếu Thanh xuyên thấu qua lớp thủy tinh dày chui vào trong tai Diệp Dương Thành:- Lão Diệp, mở cửa!Tiếng sói tru của Trần Thiếu Thanh làm Diệp Dương Thành giật mình tỉnh lại,trên mặt hiện lên ý cười nghiền ngẫm, cũng không lập tức đứng dậy đi ra mở cửa, mà ngẫm nghĩ một thoáng, đem mười vạn trong tay chia ra nhét vào túi quần, nhìn vào trong gương xác nhận sẽ không bị Trần Thiếu Thanh nhìn ra vấn đề, lúc này mới mở cửa đi xuống lầu.
Nè, cậu không phải trốn trên lầu tự giải quyết đi?Nhìn thấy vài phút sau Diệp Dương Thành mới đi xuống mở cửa, sắc mặt Trần Thiếu Thanh thật cổ quái đánh giá Diệp Dương Thành.
Bị ánh mắt cổ quái của hắn nhìn làm sợ hãi, Diệp Dương Thành hỏi lại một câu:Giữa trưa lúc tôi gọi cậu xuống không phải cũng thật lâu sao? Chẳng lẽ cậu cũng ở trên lầu tự giải quyết?Kháo, vô sỉ.
Sắc mặt Trần Thiếu Thanh đỏ lên, cứng rắn nói:Cậu thấy tôi giống hạng người như vậy sao? Ca là ai ah? Tùy tiện vẫy tay, cô gái nhà ai không muốn theo tôi lên giường? Tôi có cần tự giải quyết qua ngày không?Lời biện giải liên tiếp lại có hương vị giấu đầu hở đuôi, Diệp Dương Thành mỉm cười nhìn hắn, trên mặt lộ ra vẻ tôiđã hiểu không cần giải thích.
Trần Thiếu Thanh xấu hổ đến mức muốn đập đầu, trời ạ…- Đi thôi, đi ăn.
Trên mặt nóng lên, Trần Thiếu Thanh bĩu môi đổi đề tài:Hôm nay cấp trên lại cấp tiền, cầm một ngàn rưỡi…Diệp Dương Thành hiểu được ý tứ của Trần Thiếu Thanh, gật đầu cười, cầm chìa khóa đưa cho hắn, đồng thời xoay người đóng cửa lại, lúc này mới quay đầu nói:Đêm nay tôi không ngủ nhà cậu, mới vừa nhớ được trong nhà còn có chút chuyện, không về không được.
Được, vậy về đi.
Trần Thiếu Thanh thoáng lặng người một chút mới gật gật đầu, nói:Vốn dự định đêm nay cùng cậu đi chơi internet suốt đêm đâu, đi thôi, tìm một chỗ ăn cơm nói sau.
Diệp Dương Thành gật đầu cười, cùng Trần Thiếu Thanh đi ra đường, đại khái chừng hơn hai mươi bước Trần Thiếu Thanh bỗng nhiên dừng lại quay đầu nhìnhắn, nói:Lão Diệp, cậu còn nhớ Lưu Tuyết Oánh trong lớp chúng ta không?Lưu Tuyết Oánh?Diệp Dương Thành thoáng ngây người, sau đó gật gật đầu, kỳ quái hỏi:Đương nhiên còn nhớ, làm sao vậy?Ha ha, hôm nay lúc tôi tuần tra đã gặp nàng.
Trần Thiếu Thanh cười cười, nói:- So với trước kia càng thêm hấp dẫn,lúc trước trong lớp không phải nói quan hệ giữa cậu cùng Lưu Tuyết Oánh thật tối sao? Chẳng lẽ cậu không có chút ý tưởng đối với nàng?- Tối cái rắm.
Diệp Dương Thành cười mắng:Hôm đó trời mưa, lão tử nhìn thấy dù sao nàng là con gái bị mắc mưa nên đi lên che mưa giúp nàng, kết quả lại không biết có ai nhiều chuyện nhìn thấy được, lại đồn đãi ngày càng không giống ai, khiến cho sau này Lưu Tuyết Oánh cũng không thèm nói một câu nào với tôi, còn nói tối gì chứ!Nói tới đây, Diệp Dương Thành thoáng tạm dừng, nói:Nhưng nhắc tới, nha đầu kia cũng hấp dẫn người, tuy rằng ngạo khí một chút nhưng người xinh đẹp, hơn nữa điều kiện gia đình không tồi…Nói thẳng trong nhà người ta có tiền không được sao, còn quanh co làm gì.
Trần Thiếu Thanh ha ha cười nói:Tiểu tử cậu cũng sa đọa, lúc trước xem trúng cô gái nào cũng xem tiền của người ta, hiện tại trái ngược, lại là người có tiêu chuẩn hơn ai hết.
Ai, người là luôn thay đổi, xã hội là một đại chảo nhuộm thôi.
Diệp Dương Thành cảm khái một câu, sau đó có chút tò mò hỏi:Năm lớp 11 Lưu Tuyết Oánh không phải chuyển trường sao? Dựa theo điều kiện kinh tế của gia đình nàng cùng thành tích học tập của nàng, lúc này hẳn còn học đại học mới đúng nha, vì sao lại đột nhiên trở lại? Cậu không phải nhìn lầm chứ.
Nhất định là không nhìn lầm, tôi còn nói vài câu với nàng đâu.
Trần Thiếu Thanh gãi gãi đầu, nói:Nhưng tôi cảm giác nàng càng hấp dẫn hơn trước nhiều, nhưng lại có vẻ buồn bã hơn rất nhiều, tôi nói mười câu nàng nhiều nhất đáp lại một câu, ai, không hiểu nổi.
Không hiểu nổi cũng không cần hiểu, đi