Trên mặt Diệp Dương Thành lộ ra vẻ do dự.
Tôi cảm thấy có khả năng là con trai.
Trần Thiếu Thanh bĩu môi, nói:Thời đại này làm quan cũng không có mấy người tốt, ở bên ngoài bao nuôi vài vợ bé sinh mấy con riêng cũng là chuyện bình thường, không nghe hắn nói cái gì lưu đày sao? Không chừng là vợ cả trong nhà phát hỏa, bị bất đắc dĩ mới đem hắnđưa tới chỗ chúng ta tránh đầu sóng ngọn gió đâu!Không cần quản là cháu trai hay con trai, không quan hệ gì với chúng ta.
Diệp Dương Thành rối rắm một lát, liền thoải mái nở nụ cười, nói:Người ta là nha nội, tiền đồ ngày sau cũng có người trong nhà trải sẵn đường, đời này phỏng chừng không quan hệ gì với chúng ta, đi đoán hắn là ai, hai ta chẳng phải rỗi rảnh đản đau đi?Hắc hắc…Trần Thiếu Thanh cười thật đáng khinh,nheo mắt nhìn Diệp Dương Thành nói:Tiểu tử đó thoạt nhìn cũng không đứng đắn, không chừng có sở thích đặc thù đâu, tôi nhìn bộ dạng cậu mi thanh mục tú…nếu có thể cấu kết với hắn, thời gian sau này của cậu…Kháo, phía sau của cậu ngứa phải không? Có muốn tôi gãi một chút hay không?Diệp Dương Thành chán nản, hai tay tạo thành chữ thập dựng lên hai ngón trỏ, ánh mắt du động trên người Trần Thiếu Thanh…- Chính là chỗ này đó.
Ngay khi hai người còn đang đùa giỡn, bên ngoài hành lang mơ hồ truyền vào tiếng bước chân, ngay sau đó là thanh âm một nữ nhân.
- Chi…Thanh âm nữ nhân vừa hạ xuống, cửa phòng bị đẩy ra, xuất hiện trong tầm mắt hai người là một nữ nhân mặc đồng phục y tá, đã hơn ba mươi tuổi nhưng dưỡng thật tốt, đoán chừng là y tá trưởng trong bệnh viện.
Nhưng khi Diệp Dương Thành nhìn thấy người đứng sau lưng nữ y tá thì đồng tử chợt co rút lại, hắn làm sao lại tới…- Phế vật!Hai chữ tràn ngập châm chọc cơ hồ không chút tạm dừng từ trong miệng Lục Đức Tường bật đi ra, trên mặt chất đầy vẻ khinh miệt, đi tới trước giường bệnh cũng chưa từng liếc mắt nhìn qua Diệp Dương Thành, trực tiếp lấy ra một phong thư nhăn nhúm trong túi quần ném lên mặt Trần Thiếu Thanh.
Ba…Bên trong có chi phiếu một vạn đồng.
Lục Đức Tường mặc bộ đồng phục công an, từ trên cao nhìn xuống Trần ThiếuThanh, cơ hồ giống như bố thí nói:Trong vòng ba ngày cầm tiền tự động biến mất khỏi đồn công an cho tao, mặt khác, một ít lời không nên nói loạn mày tốt nhất đừng ôm ảo tưởng gì…Nói tới đây Lục Đức Tường mạnh mẽ nắm áo Trần Thiếu Thanh, lôi hắn lên khỏi giường bệnh, ánh mắt âm lãnh nhìn thẳng vào sắc mặt xanh mét của Trần Thiếu Thanh:Nếu để cho tao nghe được những lời gì không nên nghe, hừ…Nè, mày…Diệp Dương Thành không nhịn được bật lên khỏi ghế, còn chưa nói xong…- Ba!Một cái tát thanh thúy vang dội phiến trên mặt Diệp Dương Thành, trong đầu hắn ông một tiếng, gò má nhanh chóng sưng lên, không đợi hắn kịp tỉnh táo lại, đã cảm thấy trên bụng bị lực đánh vào thật lớn, sau đó là một trận đau đớn toàn tâm…- Phanh!Sau lưng đánh lên mép giường bệnh, đau đớn kịch liệt làm Diệp Dương Thành thiếu chút nữa hôn mê!Nơi này không có chỗ cho mày nói chuyện!Lục Đức Tường căn bản ỷ lại mình có chỗ dựa vững chắc, không kiêng nể gì trừng mắt nhìn Trần Thiếu Thanh siết chặt nắm tay sắc mặt xanh mét, khóe môi nhếch lên, lặp lại hai chữ:- Rác rưởi!Lục Đức Tường căn bản không để ý tới thái độ phẫn nộ của hai người, ở trong mắt hắn hai người cũng chỉ là con kiến mà hắn có thể tùy tay bóp chết, cần gì phải để ý thái độ của bọn hắn?Mang theo dáng vẻ kiêu căng, tự cho là chuyện này đã xong, Lục Đức Tường cũng không hề liếc mắt nhìn ai, mặc cho Diệp Dương Thành ngồi bệch dưới đất, vẻ mặt đau đớn kịch liệt vặn vẹo nhìn theo, cứ thế đã đi…Trần Thiếu Thanh cắn chặt răng, ngồi trên giường bệnh nhìn chằm chằm bóng lưng Lục Đức Tường đã rời khỏi, hai tay đã nổi gân xanh, lửa giận lấp đầy ngực lại không hề làm lý trí của hắn hôn mê, bất đắc dĩ cùng khuất nhục cùng tồn tại, nhưng chỉ riêng khuyết thiếu một điều – tâm huyết.
Vài năm công tác chẳng những mài bình chí nguyện ngày trước của Trần ThiếuThanh, đồng dạng cũng xói mòn huyết tính của hắn, giữa