Lục Vĩnh Huy đang đứng cạnh giường bệnh sắc mặt thật khó xem, thanh niên kia mạo muội xông vào nói ra câu nói kia, làm cho sắc mặt của hắn càng thêm âm trầm, gần đây liên tục phát sinh chuyện xấu, làm tâm tình của hắn tồi tệ đến cực hạn, bất kỳ người nào dám va chạm tiếpxúc rủi ro cơ bản không có kết cục gì tốt, nhẹ sẽ bị đánh một trận, nặng thì tuyệt tự, lúc trước lời mắng của hắn đối với vị bác sĩ chính là bằng chứng chính xác!Cô gái hai ngày trước ngài mang về từ trấn Bảo Kinh…Vừa nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Lục Vĩnh Huy, thanh niên không tự chủ được rùng mình, nhưng chuyện này thật gấp, hắn bất chấp phản ứng của Lục Vĩnh Huy, vội vàng há mồm nói:Nàng…Nàng không phải đã chết rồi sao?Vẻ mặt Lục Vĩnh Huy tối tăm, khẩu khí cũng không tốt, vốn tưởng rằng đêm đó sẽ có chút việc vui, không nghĩ tới vừa lột quần áo của nàng, cô gái kia thừa dịp Lục Vĩnh Huy không kịp chú ý đã tìm cái chết, đụng đầu vào tường trực tiếp chết tại chỗ, loại chuyện hư hỏng như vậy Lục Vĩnh Huy hiển nhiên không có sắc mặt tốt:Chẳng lẽ còn sống đến giờ?Nàng đã chết, cũng không có sống lại.
Thanh niên cắn môi, nói:Nhưng hai huynh đệ muốn đem thi thể nàng đi bỏ xuống biển, nửa đường lại bịngười…bị người cướp đi…- Cái gì?Sắc mặt Lục Vĩnh Huy đột nhiên biến đổi, giận dữ:Là ai lớn gan như vậy?Hai huynh đệ trở về nói, đối phương là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, lái một chiếc xe Benz màu xám bạc biển số Hàng Châu, bộ dáng cụ thể…hai người bọn họ nói, trên mặt thanh niên kia giống như bao phủ một tầng sương mù mông lung, rất cổ quái, căn bản không thấy rõ khuôn mặt của hắn…Thanh niên lúng túng nói:Tôi đã đi tra xét biển số xe, là giả…Ba!Một tát tai trực tiếp rơi lên mặt thanh niên, trong lòng Lục Vĩnh Huy một mảnh lạnh lẽo, giận dữ bừng bừng:Phế vật! Cút! Cút cho tôi!Dạ…dạ dạ…Thanh niên kia cũng té chạy ra khỏi phòng bệnh.
Thân hình to mọng của Lục Vĩnh Huychợt rung động thật khẽ.
Trên mặt có một tầng sương mù mông lung! Tuy rằng hắn không gia nhập vòng luẩn quẩn dị nhân, nhưng không có nghĩa hắn không biết vấn đề trong này, từng dị nhân ngoại trừ có năng lực công kích, đều có thêm chút năng lực nhỏ, mà có thể dùng sương mù che phủ hình dáng của mình, trừ phi là dị nhân tỉnh khác vừa lúc đi qua, nếu không mà nói trong cả Chiết Giang, có năng lực như thế chỉ có cháu trai lớn nhất của bí thư tỉnh ủy Diêm La Viễn – Diêm Chí Tường!Cũng không phải nói Lục Vĩnh Huy có tổ chức đặc biệt có khả năng dò hỏi tình báo đặc thù, là mà vì Diêm Chí Tườngrất cao điệu, cao điệu tới mức làm cho người ta không nhớ được hắn thật khó khăn!Mỗi cách vài năm, vòng luẩn quẩn dị nhân sẽ có buổi trao đổi nho nhỏ, từng dị nhân đi tham dự hội nghị đều tìm cách che giấu hình dáng của mình, nhưng Diêm Chí Tường cầm đầu bốn thanh thiếu niên dị nhân, chưa từng làm như vậy, từ trước tới nay đều cao điệu xuất tràng, sau đó cao điệu lên sân khấu luận bàn, thẳng đến cao điệu rời đi!Lúc Diêm Chí Tường tỷ thí, chẳng những thi triển băng châm, còn khoe ra năng lực khống chế sương mù của hắn.
Bởi vậy Lục Vĩnh Huy không muốn nhớ kỹ Diêm Chí Tường cũng thật khó khăn, nhưng vì sao bây giờ hắn lại ra tay can dự chuyện của mình? Phải biết rằng tuy Lục Vĩnh Huy không gia nhập vào vòng luẩn quẩn dị nhân do Diêm Chí Tường cầm đầu, nhưng giữa mọi người đều có nhận thức lẫn nhau.
Trong ngày thường gặp nhau tuy không nhiệt tình, nhưng tốt xấu cũng mỉm cười gật đầu, vì sao hắn trở mặt với mình?Ngay sau đó Lục Vĩnh Huy nghĩ tới cái chết ly kỳ của Lục Hồng Quân, tình trạng thê thảm của con trai Lục Đức Tường… Tiếp tục suy nghĩ, hắn nghĩ Diêm Chí Tường xưa nay luôn tự cho mình là siêunhân, trong ngày thường thích sắm vai anh hùng, hơn nữa còn có thể đem kinh nghiệm của mình truyền ra…Nhưng tuy rằng bốn người này cao điệu, lại không phải kẻ ngu, làm việc đều có chừng mực, ở trước mặt người thường chưa bao giờ dùng mặt thật gặp người, mà những sự tích anh hùng kỳ thật chỉ là những việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, bốn người đều là con cháu quan lớn, được xưng thái tử đảng, mục đích làm việc chẳng qua vì lòng hư vinh quấy phá, tuyệt không phải chân chính vì