Vừa quay lại sở, Lâm Phong đang ở trong phòng làm việc của mình nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên nhận được điện thoại của Trần Thiếu Thanh, nghe được Trần Thiếu Thanh báo cáo, thân hình chấn động, bật dậy khỏi ghế, trên mặt lộ vẻ vui mừng:Xác định sao?Lâm sở, quy nhi tử kia vừa thấy được chế phục trên người tôi liền trốn tránh, bịtôi quát hỏi liền trốn vào phòng bệnh không ra, cho dù không liên quan đến vụ án Cửu Phường nhưng nhất định đã phạm vào vụ khác, hiện tại tôi đang ở phòng bệnh…Tuy tâm tình Trần Thiếu Thanh kích động, nhưng nói chuyện có chút lưu loát, không có cảm giác gì nói lắp.
Tiểu Trần, nếu hắn thật sự là hung thủ vụ án Cửu Phường, tôi sẽ xin cho cậu chuyển chính thức!Lúc này Lâm Phong lại thấy hi vọng, vừa rồi còn đang đau đầu vì vụ án đâu, hiện tại đã có manh mối, cho dù không phải hung thủ vụ án Cửu Phường, nhưng chỉcần phá vụ án là tốt lắm!Phóng viên đài truyền hình vẫn đang chờ bên ngoài đâu! Nhưng dù sao Lâm Phong cũng là lão quan trường, sự tình còn chưa minh xác có một ít lời tự nhiên không thể nói lung tung, sau khi cúp điện thoại đi nhanh ra văn phòng, gọi bảy tám nhân viên công an cùng hiệp cảnh lên xe ra ngoài.
Tuy rằng cả quá trình Lâm Phong chưa hề nói lời nào với phóng viên, nhưng dù sao đây là nghề nghiệp của người ta, vừa thấy động tác của Lâm Phong lập tức theo lên xe, đi theo sau xe công an gào thét chạy thẳng về hướng bệnh viện trấn!Thu hồi di động, tâm tình Trần Thiếu Thanh trào dâng, nhưng hắn hiển nhiên đánh giá thấp ý chí của tên hung thủ trong phòng bệnh, tên kia tránh trong phòng nghe được lời của Trần Thiếu Thanh nói với Lâm Phong, hắn còn không gấp sao?Con thỏ nóng nảy còn cắn người, huống chi là hung thủ giết người đây?Vì thế, ngay khi Trần Thiếu Thanh cất lại di động, cửa phòng bệnh đột nhiên giật ra, nam nhân tóc húi cua bổ nhào thẳng tới chỗ Trần Thiếu Thanh, sắc mặt dữ tợn cơ hồ hù dọa Trần Thiếu Thanh hồn phi phách tán, dù sao chỉ là thanh niên hai mươi tuổi, chưa từng trải qua trận thế lớn, đối mặt với hung thủ giết người,kinh nghiệm giao đấu của hắn rõ ràng là không đủ!- Phanh!Trên mặt trúng phải một quyền, Trần Thiếu Thanh bị đánh văng bật lui trúng ngay vách hành lang.
Cũng may tên hung phạm biết rõ công an sắp đến, căn bản không có lòng hiếu chiến, ánh mắt tràn đầy sát khí hung ác trừng trừng liếc Trần Thiếu Thanh, tựa hồ như cảnh cáo hơn nữa muốn ghi nhớ khuôn mặt của hắn để ngày sau trả thù.
Sau đó nam nhân quay đầu chạy về hướng thang lầu, đến lúc này Trần ThiếuThanh mới tỉnh táo lại, bất chấp gương mặt bầm tím của mình, nắm lấy cảnh côn gầm lên giận dữ:- Kháo, dám đánh tôi?Nam nhân kia không ngừng kêu khổ!Tâm tình hắn cực độ khẩn trương suốt đêm qua, còn bị thương thế của em trai gây sức ép suốt một đêm không ngủ, lúc này tinh thần thật mệt mỏi, nhưng Trần Thiếu Thanh lại giống như cực kỳ thù hận một quyền của hắn, còn mang theo cảnh côn đuổi theo hắn!Một người tinh thần đầy đủ, một người uể oải mệt mỏi, một là hiệp cảnh, một làhung phạm giết người, nhiều loại nguyên nhân tổng hợp lại đợi đến khi hai người chạy xuống tới lầu một, nam nhân kia đã thở hồng hộc, thể lực không còn chống đỡ nổi, mà lúc này Trần Thiếu Thanh càng đuổi càng hăng, hận không thể làm cho toàn thế giới đều biết tư thế oai hùng chuyên nghiệp của hắn hiện tại…- Mẹ nó…Lao ra cổng bệnh viện, Trần Thiếu Thanh chỉ còn cách nam nhân kia chừng ba bốn bước, trong lòng tên kia căm tức, hung hăng mắng một tiếng đột nhiên rút ra dao bấm, dưới ánh nắng trời chiều nổi