Rất rõ ràng, những đại hán vạm vỡ kia cũng là những quái vật của thủ hạ thần tù giả, chỉ có điều hơn năm mươi quái vật xuất hiện ở huyện Ôn Lạc đều là loại đã có linh trí.
So với những quái vật đần độn, chỉ dựa vào bản năng làm việc đúng là khác biệt một trời một vực, hơn nữa từ điểm này không khó nhìn ra, Lưu Tuyết Doanh nhất định là biết tồn tại của Thần Cách, nếu không, nàng đã từng chứng kiến thực lực của mình, làm sao lại an bài bọn thủ hạ đi tìm cái chết như vậy?Lực hấp dẫn của Thần Cách đối với nàng quá lớn, cho dù biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa, nàng cũng tuyệt đối không chần chừ, tìm số lượng lớn bia đỡ đạn tới tìm mình gây phiền toái.
Theo những gì Diệp Dương Thành hiểu được, dựa theo tính cách tư lợi của Lưu Tuyết Doanh, trừ phi có nắm chắc tuyệt đối, nếu không! Sợ rằng nàng chỉ biết mù quáng, không ngừng tăng số người đến đây làm bia đỡ đạn, cho đến khi mình bị ép xuất hiện, nàng mới chân chính xuất thủ.
Dù sao, sức hấp dẫn của thần cách đủ khiến cho nàng điên cuồng.
Sau khi nghĩ thông suốt điều này, tâm tình của Diệp Dương Thành dĩ nhiên rất xấu, không phải vì hắn sợ Lưu Tuyết Doanh đến đây tìm hắn gây phiền phức, mà là lo lắng Lưu Tuyết Doanh vì đạt tới mục đích mà không ngừng làm ra những chuyện làm người khác tức giận.
Lần này nàng lựa chọn hành động dẫn rắn ra khỏi hang, nếu như mình không ra mặt, không để nàng cảm giác có cơ hội chuyển cơ, sau khi tiêu diệt toàn bộ những quái vật bố trí ở huyện Ôn Lạc, nàng tuyệt đối sẽ biết mình đã đánh rắn động cỏ, như vậy, lần sau chỉ sợ sẽ “ôn nhu” hơn nhiều.
Nàng cũng có thể dùng cách khác ép mình ra tay, một khi sa vào tình huống này, Diệp Dương Thành sẽ hoàn toàn rơi vào tình cảnh bị động, để mặc Lưu Tuyết Doanh nắm mũi dẫn đi.
Mà chuyện này Diệp Dương Thành tuyệt đối không thể tiếp nhận, cho nên, sau khi bàn bạc với Dương Đằng Phi, hắn cũng đã làm ra một an bài ứng đối, mặc dù không chắc chắn có thể ép Lưu Tuyết Doanh chui ra khỏi chỗ tối hay không, nhưng chỉ cần nàng xuất hiện tại trong phạm vi của mình! - Hừ.
Hừ một tiếng lạnh lẽo, Diệp Dương Thành căn bản không giải thích cho Phó Diệc Chi, trực tiếp dùng thuật di chuyển, hoàn toàn biến mất trong thương khố, chỉ để lại một mình Phó Diệc Chi đứng ở lối ra, có chút không hiểu chuyện gì xảy ra! Chỉ hơn mười phút, một hơi liên tiếp tiến hành mấy lần thuật di chuyển, Diệp Dương Thành bất ngờ xuất hiện trong một hẻm nhỏ gần một nhà hàng phía đông huyện Ôn Lạc.
Sau khi sửa sang lại cổ áo, Diệp Dương Thành lửng thững rời khỏi hẻm nhỏ.
Nhà hàng gần đó là một quán rượu không quá cao cấp, ngày thường người đến đây tiêu phí đều là những lãnh đạo nhỏ hoặc là chủ xí nghiệp, là một nơi tương đối phức tạp.
Sau khi rời khỏi hẻm nhỏ, Diệp Dương Thành lập tức tiến vào trong nhà hàng, đi thẳng lên lầu ba.
- Lão bộc thỉnh an chủ nhân.
Sau khi Diệp Dương Thành đẩy cửa bước vào, Dương Đằng Phi lập tức cung kính quỳ xuống, vẻ mặt kính cẩn chào hỏi Diệp Dương Thành.
Bên cạnh Dương Đằng Phi có một gã thần sử cấp một khác, cũng đồng dạng bò lổm ngổm trên mặt đất, vô cùng kính cẩn:- Tiểu bộc Lưu Khải ra mắt chủ nhân, xin thỉnh an chủ nhân.
- Tất cả đứng lên đi.
Diệp Dương Thành cũng không có ấn tượng quá sâu sắc đối với thần sử tiếp nhận thể xác của Thẩm Vũ Phàm, theo số lượng thần sử thủ hạ không ngừng tăng vọt, Diệp Dương Thành cũng không thể có nhiều thời giờ chú ý đến bọn họ, sau khi thấy hai người quỳ lạy thỉnh an sau, liền trực tiếp giơ tay lên, ý bảo bọn họ đứng dậy.
- Vâng, chủ nhân.
Dương Đằng Phi và Lưu Khải Minh kính cẩn nghe theo, lần lượt đứng lên.
- Báo cáo tình huống cụ thể đi.
Thấy hai người đã đứng dậy, Diệp Dương Thành trực tiếp ngồi xuống ghế sa lon, ngẩng đầu nói với Dương Đằng Phi.
- Vâng, chủ nhân.
Dương Đằng Phi khẽ bước về phía trước mấy bước, sau đó mới cúi đầu báo cáo:- Dựa theo tình hình hiện tại, lão bộc suy đoán, trong huyện Ôn