"Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, bị người nhà của ngươi cưng chiều đến không nhận rõ phương hướng? Lão tử hôm nay liền khiến ngươi nhớ thật lâu!"
Lưu Tam Hổ xoay cổ tay đuổi tới, lại bị người dẫn đầu nhóm thương nhân lớn tiếng quát bảo ngưng lại.
"Triệu ca!"
Lưu Tam Hổ vội la lên:
"Chúng ta cứu mạng hắn, hắn cũng không đem mấy người chúng ta để ở trong mắt, còn muốn hủy giao dịch.
Mấy người lớn chúng ta lẽ nào để mặc đứa trẻ ranh muốn làm gì thì làm!"
Người dẫn đầu nhóm thương nhân ánh mắt lạnh lẽo, trả lời:
"Chúng ta cứu mạng hắn khi nào? Lương thực cùng nước là hắn dùng bạc mua của chúng ta, cũng không phải ngươi tốt bụng đưa không cho hắn.
Cái này có thể nói là ngươi đuôi vểnh lên trời?"
Lưu Tam Hổ nín đỏ mặt, không nghĩ tới đại ca cánh tay vươn ra bên ngoài dài hơn.
Người dẫn đầu nhóm thương nhân thấy thần sắc Lưu Tam Hổ phẫn hận, lại đem hắn kéo đi một bên cạnh thấp giọng khuyên bảo:
"Chuyến này chúng ta có thể kiếm 2,500 lượng bạc, đủ vốn mở cửa hàng buôn bán, cả đời áo cơm không lo, về sau không cần tiếp tục phải đến đại mạc chịu khổ.
Tiểu tử này là thần tài sống của chúng ta.
Có thể không đắc tội tận lực không đắc tội.
Gia đình hắn có tiền tất có thế lực, giữ chút ân tình, về sau mấy người chúng ta gặp phải khó khăn, còn có thể dùng chút giao tình đến cửa nhờ cậy.
Ngươi sao cứ tính khí nóng nảy như vậy?"
Mấy người bên cạnh nghe vậy đều tỉnh táo lại, tâm lý bội phục người dẫn đầu nghĩ rất chu đáo, cũng đều tiến lên khuyên Lưu Tam Hổ nhường nhịn một chút.
Mặc dù Lưu Tam Hổ không muốn buông tay thiếu gia giàu có kiêu ngạo nhưng lại không thể làm trái yêu cầu của thủ lĩnh, đành phải kìm nén cơn tức giận, đi theo không nói một lời.
Sau lời nhắc nhở của thủ lĩnh, những người khác bắt đầu có ý thức lấy lòng Lục Tiềm, hy vọng đến kinh đô và thiết lập mối quan hệ với các thương nhân giàu có.
HunhHn786
Râu dê rất nịnh nọt, mời Lục Tiềm đem thịt cùng nước đặt trên xe chở hàng của chính mình, còn bỏ ra tiền túi, đưa một ít lương khô mà không thu một đồng nào.
Lục Tiềm cũng không phải thờ ơ không động lòng, trên đường cũng thân cận với râu dê hơn một ít.
Không phải vì bị ảnh hưởng bởi râu dê, mà từ cuộc trò chuyện tối qua nghe được, Lục Tiềm phán đoán mục đích của nhóm thương nhân này là bạc.
Râu dê lấy lòng, nhất định cũng là vì bạc.
Sau đó, chỉ cần đáp lại nịnh nọt của râu dê, râu dê sẽ cho rằng lòng tốt của mình có thể đổi lấy tiền.
Những người cần tiền khác cũng sẽ noi gương râu dê và tạo dựng một cuộc hành trình tốt đẹp hơn cho Lục Tiềm.
Mà Lục Tiềm cũng không tính cho bọn họ bất kỳ khen thưởng nào, hắn không thích đám thương nhân này.
Những thương nhân khác xác thực không chút do dự nhảy vào cạm bẫy của Lục Tiềm, tranh cướp giành giật lén lút nhét thức ăn nước uống cho Lục Tiềm.
Không ai ngờ rằng vị thiếu gia có vẻ ngoài ngốc nghếch này lại có ý thức thân thiết với nhiều người khác nhau, thành công kích động sự cạnh tranh nội bộ giữa một nhóm thương nhân thông minh nhằm tối đa hóa lợi ích của bản thân mỗi ngày.
Khi chuẩn bị rời khỏi sa mạc, người dẫn đầu nhóm thương nhân đã nhờ râu dê chuyển lời yêu cầu đến Lục Tiềm.
Bọn họ hi vọng Lục Tiềm theo bọn họ đi thêm một đoạn đường ngắn đến Bạch Hành Sơn, cùng người ngoại tộc trao đổi hàng hóa, mua lương khô cùng đồ dùng cần thiết đi kinh thành.
Ngoại trừ bổ sung lương khô và nước bọn họ còn cần đem hàng hóa mang đến biên cương bán rẻ.
Bạch Hành Sơn phía nam đại mạc, giao thông so với biên giới tiện lợi hơn nhiều lắm, hàng hóa bán không ra giá cao.
Càng đi về phía nam, giá hàng hóa càng bán rẻ hơn.
Họ từng đến biên giới, nếu may mắn có thể kiếm được trăm lượng bạc, còn có thể đổi lấy một ít da mang về quê.
Lần này bọn họ gặp được một vị Thần Tài, ở kinh thành có rất nhiều tiền đang chờ bọn họ.
Nếu việc kinh doanh kiếm được tiền thì họ sẽ chấp nhận, nhưng bọn họ không thể bỏ mất tiền vốn hàng hóa.
Vốn dĩ lo lắng tiểu Thần Tài sẽ không chịu đi đường vòng, nhưng không ngờ hắn lại đồng ý ngay lập tức, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Lục Tiềm không biết gần đó có thể tìm được khu chợ, những thương nhân này đề nghị chỉ đường, hắn đương nhiên sẽ không từ chối.
Có chợ, tiền mẫu phi cho hắn đủ mua xe lương khô cùng nước, nói không chừng còn có sữa cùng mật ong.
Điện hạ cần sữa cùng mật ong, Điện hạ rất muốn có.
Còn có một nguyên nhân khác.
Tiết thư đồng từng nhắc đến Bạch Hành Sơn với Điện hạ.
Nói ở đó có cao thủ võ lâm, Tiết thư đồng muốn Điện hạ bái sư.
Điện hạ tạm thời không rảnh bái sư, nhưng có thể đi xem xét trước.
Đoàn người đi đến thôn dưới ngọn núi, trước đi bái phóng trưởng lão bộ lạc.
Người ở đây phần lớn tính tình thẳng thắn, chỉ cần lễ phép, chu đáo, tiền của những người này rất dễ bị lừa.
Vốn định mua một ít đồ khô với giá rẻ, nhưng Lục Tiềm đã gặp phải một vấn đề lớn khi đến đây.
Người dân ở đây không nói được tiếng Hán và hắn hoàn toàn không thể giao tiếp với họ.
Các thương nhân đương nhiên sẽ không thành thật nói giá thực tế của hàng hóa, có ý định kiếm lợi nhuận lớn từ chênh lệch giá.
Râu dê nói nơi này một cân thịt muối năm lượng bạc, Lục Tiềm không lên tiếng, cũng không có cho bọn họ hỗ trợ giao dịch.
Mấy thương nhân cho rằng thiếu gia không quen nơi này, không hiểu tiếng địa phương, dù đắt quá nhưng sớm muộn cũng sẽ nhờ họ giúp mua ít đồ khô.
Cả buổi sáng, Lục Tiềm im lặng đi cùng năm thương nhân dạo khắp chợ bộ tộc.
Buổi trưa, Lưu Tam Hổ đang mặc cả trước quầy thịt muối thì chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc bên cạnh.
Người kia nói thông thạo tiếng địa phương, đang mua ba mươi ký thịt muối từ chủ quán.
Khi Lưu Tam Hổ quay đầu lại, thứ hắn nhìn thấy chính là khuôn mặt bình tĩnh của Lục Tiềm.
Ánh mặt trời chiếu xiên vào hàng mi dài tạo nên bóng râm che phủ đôi mắt nâu nhạt của thiếu niên.
"Tiểu tử ngươi biết nói tiếng tộc người Bạch Địch!"
Lưu Tam Hổ kinh ngạc đến con ngươi sắp trừng rớt ra ngoài.
Không nghĩ tới tiểu tử này vậy mà biết nói tiếng địa phương.
Lục Tiềm phớt lờ hắn ta, và thực sự nhắc nhở chủ quầy hàng bằng ngôn ngữ địa phương lưu loát rằng tất cả thịt đều phải là thịt nạc.
Năm thương nhân đều khó có thể tin.
HunhHn786 Nếu có thể nói được tiếng địa phương, còn cần nhờ họ giúp giao dịch sao?
Đùa giỡn gì đây?
Lúc ăn cơm, người dẫn đầu nhóm thương nhân vì thăm dò, dùng ngôn ngữ địa phương nói cùng Lục Tiềm mấy câu.
Lục Tiềm cũng không trả lời, im lặng không nói nghiêm túc ăn thịt dê.
Người dẫn đầu nhóm thương nhân càng cảm thấy đứa bé này lai lịch khả nghi, liền không ngừng dùng tiếng địa phương đối thoại.
Hắn tự hỏi liệu đứa bé có đang giả vờ ngu ngốc với họ hay không.
Vẫn không nhận được phản hồi, giọng điệu của người dẫn đầu nhóm thương nhân trở nên hung dữ.
Hắn dùng tiếng Bạch Địch hỏi Lục Tiềm lai lịch là gì.
Ăn xong một bàn thịt dê, Lục Tiềm bình tĩnh lau miệng.
Hắn ngẩng mặt, nhìn người dẫn đầu nhóm thương nhân hạ lệnh:
"Nói tiếng Hán."
"Ngươi nghe không hiểu?"
Người dẫn đầu nhóm thương nhân muốn nhìn ra chỗ sai sót trong lời nói trên khuôn mặt đứa trẻ.
Nhưng mà, đứa bé này từ đầu tới cuối duy trì thái độ thờ ơ như lần đầu gặp nhau.
Loại lãnh đạm xa cách, không hề biểu lộ chút cảm xúc nào.
Lần đầu tiên gặp mặt, người dẫn đầu nhóm thương nhân cảm thấy đứa trẻ này giống như một tờ giấy trắng.
Nhưng vào lúc này, hắn cảm thấy mình đã từng gặp vô số người, lại hoàn toàn không thể hiểu được suy nghĩ của đứa trẻ này, thậm chí cả cảm xúc của nó.
Không biết đứa nhỏ này tin tưởng hay ghét bỏ, cho nên bọn họ cũng không dám giở trò trước mặt đứa trẻ này.
"Nghe không hiểu."
Điện hạ mập mạp không thích vòng vo.
"Vậy ngươi mới vừa rồi tại sao có thể cùng tiểu thương trò chuyện?"
Người dẫn đầu nhóm thương nhân không tin lời của hắn.
Lục Thiển dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nghếch nhìn ngườidẫn đầu nhóm thương nhân.
Tựa như đang trách hắn hỏi nhảm, thế nên Điện hạ cũng không buồn trả lời.
Điện hạ lại cúi đầu ăn đặc sản địa phương, bánh bao hấp sữa dê.
Hắn sinh ra đã có trí nhớ tốt và có khả năng học thuộc lòng.
Suốt buổi sáng đi theo những thương nhân quanh chợ xem hàng hóa và trao đổi buôn bán, hắn nghe bọn họ trò chuyện và đã ghi nhớ những cách diễn đạt giao dịch thường dùng.
Người dẫn đầu nhóm thương nhân quả thực như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
Tiểu tử này đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Ban đầu trả năm mươi lượng mua một con cá, có phải cố ý giả ngu hay không?
Nhưng hắn có mưu đồ gì?
Quá kỳ quái.
Hơn nữa...
Tại sao tiểu tử này có thể ăn nhiều như vậy?
Vừa mới ăn một đùi dê nướng, hiện tại lại sắp ăn sạch mâm bánh bao hấp sữa dê!
Ăn rất ngon miệng.
Công tử quý phái phân lượng này không phải quá lớn.
Người dẫn đầu nhóm thương nhân thực sự không dò ra hư thực, chỉ có thể yên lặng quan sát Lục Tiềm.
Ngày hôm sau, các thương nhân bàn bạc công việc làm ăn với các trưởng lão trong bộ tộc địa phương.
Sau khi trò chuyện, trưởng lão đi theo người của mình ra ngoài kiểm tra hàng hóa.
Người dẫn đầu nhóm thương nhân ngồi ở bàn uống trà, không ngừng liếc nhìn Lục Tiềm.
Không ngờ nhận ra đứa nhỏ đang cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, như đang thì thầm điều gì đó.
Người dẫn đầu nhóm thương nhân vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe, cuối cùng cũng nghe được vài chữ.
Kết nối lại, đôi mắt của người dẫn đầu nhóm thương nhân ngay lập tức mở to.
Tiểu tử này...!vậy mà đang lập lại đối thoại của hắn cùng trưởng lão vừa rồi.
Một chữ không sai, đều là tiếng người Bạch Địch.
Người dẫn đầu nhóm thương nhân