"Dừng thuyền!"
Tiết Dao nghe thấy một giọng nói kỳ lạ từ phía sau, vội vàng ngước mắt lên và hỏi Vương tử Khiết Đan.
"Họ mặc áo giáp của cấm quân hay áo giáp của quân Đông gia?"
Vương tử Khiết Đan thấp giọng hỏi ngược lại:
"Khác nhau ở chỗ nào?"
Thuyền phía sau đã đến gần rồi, Tiết Dao không thời gian giải thích.
Vương tử Khiết Đan nói nhỏ.
"Đưa đao ta mượn dùng một chút."
Ngươi bị đại mạc hành hạ đến xanh xao vàng vọt còn muốn lấy một địch nhiều!
Tiết Dao cự tuyệt:
"Không cần động thủ, ta có thể ứng phó."
Nói xong, Tiết Dao liền điều chỉnh thần sắc quay người, nhìn về phía thuyền tới.
Trên chiếc thuyền kia tổng cộng có năm binh lính, mặc giáp da quân tây bắc.
"Các ngươi không phải hồi kinh sao?"
Tiết Dao bày ra khí thế chỉ huy hô to với người trên thuyền kia.
Thuyền đến gần, nhóm trưởng binh lính lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiết Dao:
"Các ngươi là ai? Qua sông vì chuyện gì?"
Tiết Dao trả lời một cách không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo.
"Ta phụng mật lệnh, qua sông cùng quân địch giao dịch, tình hình cụ thể và tỉ mỉ không tiện tiết lộ."
Binh lính hỏi:
"Phụng mệnh lệnh của ai? Có gì làm bằng chứng?"
Tiết Dao từ trong tay áo móc ra lệnh bài thông hành, cho mấy người lính xem.
HunhHn786
Binh lính đưa tay tiếp nhận lệnh bài, cúi đầu kiểm tra ấn khắc trên lệnh bài, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Tiết Dao:
"Đây là lệnh bài của Thất hoàng tử!"
"Không sai."
Tiết Dao đoạt lại lệnh bài của mình, bình tĩnh trả lời:
"Ta chính là phụng mệnh lệnh Thái tử, qua sông đàm phán."
"Thất hoàng tử mấy ngày trước đã mất tích, làm sao có khả năng hạ lệnh cho ngươi?"
Nhóm trưởng binh lính hướng phía sau hét lớn một tiếng:
"Dẫn đi!"
Hai binh lính lập tức nhảy lên thuyền Tiết Dao, rút đao chặn lại cổ hắn.
"Làm càn!"
Tiết Dao đánh bạo uy hiếp đám binh lính.
"Các ngươi có gan dám đụng đến ta, Thất hoàng tử tuyệt đối không tha thứ các ngươi!"
Binh lính bên cạnh cười lạnh một tiếng:
"Thất hoàng tử đã bỏ trốn về kinh thành, ta động vào ngươi thì làm sao?"
Tiết Dao liếc mắt nhìn người binh sĩ kia.
Binh lính cười lạnh giơ tay đẩy bả vai Tiết Dao, khiêu khích:
"Động ngươi thì làm sao?"
"Gia tuyệt đối không tha thứ các ngươi."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, thân thể Tiết Dao cứng đờ, còn tưởng rằng chính mình gấp ảo giác.
Hai binh lính bên cạnh đồng thời ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Âm thanh này từ trên trời giáng xuống sao?
"Vèo, vèo!"
Hai luồng khí vô hình lướt qua Tiết Dao, hai người lính bên cạnh chưa kịp kêu lên đã bị đẩy xuống nước.
Những người lính trên chiếc thuyền kia nhìn thấy kinh hãi.
Một bóng người tóc trắng giữa không trung đang nhanh chóng đến gần.
Chưa kịp rút kiếm chống cự thì bọn họ đã bị một chiếc gậy trông giống như một con rồng đang bơi hất xuống nước.
Tiết Dao định thần lại, đã nhìn thấy Lục Tiềm đang bị một người lớn tuổi mặc áo trắng ôm lấy, bọn họ cùng nhau nhảy xuống thuyền.
Người mặc đồ trắng khi đáp xuống không gây ra tiếng động nào, nhưng Thất hoàng tử làm con thuyền rung chuyển một chút.
Tiết Dao không biết hình ảnh trước mắt là ảo hay thực.
Hắn nhìn chằm chằm bé mập mạp cách mình mấy bước không nhúc nhích, không nói nên lời.
Lục Tiềm không chờ được thư đồng xông lại ôm một cái, chủ động đi tới.
Mỗi một bước thuyền lại run lên một nhịp.
Hắn đi thẳng đến trước mặt thư đồng:
"Dao Dao, ngươi tại sao không có hồi kinh?"
Xa nhau chỉ mấy ngày, Tiết Dao lại cảm thấy Lục Tiềm trước mắt không còn là đứa trẻ ngây thơ ngày xưa.
Không chỉ là gầy đi trông thấy, mà trên người xuất hiện loại khí chất trước đây không có, lại không cách nào hình dung.
Sự khác biệt to lớn không thể giải thích được này khiến Tiết Dao không dám đưa tay ra ôm đứa con mình nuôi dưỡng.
Mùi sữa trên người Lục Tiềm mà Tiết Dao quen thuộc nhạt đến hắn khó có thể nắm bắt, lại tăng thêm khí tức sắc bén làm cho hắn cảm thấy xa lạ.
Lục Tiềm nghiêng đầu nhìn chằm chằm thư đồng của mình.
Nếu đúng theo trình tự hợp lý hành động của thư đồng hẳn là ôm lấy Điện hạ, nghẹn ngào không ngừng, hỏi Điện hạ có đói bụng hay không.
Nhưng Tiết Dao lại không làm gì cả, chỉ ngơ ngác nhìn Điện hạ.
Điện hạ không kịp đợi, hướng thư đồng mở rộng vòng tay.
Cử chỉ muốn ôm này khiến Tiết Dao vô thức tiến lại gần Thất hoàng tử một bước, muốn đưa tay ra nhưng lại do dự.
Thư đồng chần chờ, khiến ánh mắt Lục Tiềm lộ ra nghi hoặc cùng khó chịu.
Điện hạ quét mắt chung quanh tìm kiếm nguyên nhân thư đồng khác thường.
Vương tử Khiết Đan cầm túi nước da dê và món bánh ngọt rơi vào tầm nhìn của Thất hoàng tử.
Cùng lúc đó, Tiết Dao nghe được hệ thống cảnh báo.
"Cảm giác an toàn Lục Tiềm giảm 6 điểm."
Vương tử Khiết Đan cảm thấy không ổn, sau một khắc, liền nhìn thấy thiếu niên xoay mũi chân một cái, đi về phía mình.
Vương tử Khiết Đan có ba người ca ca lần lượt chết trận, hắn là người con duy nhất còn lại của Khiết Đan Vương lớn tuổi.
Từng xông pha chiến trường, gặp đủ loại đối thủ đáng sợ, nhưng lần đầu tiên hắn gặp được ánh mắt hung tợn lạnh lùng như dã thú thích giết chóc từ một người nhỏ tuổi.
Vương tử Khiết Đan nuốt một ngụm nước bọt, cưỡng ép chính mình bình tĩnh đối diện.
"Điện hạ..."
Tiết Dao muốn giải thích, Thất hoàng tử lại lạnh lùng giơ tay ngăn cản hắn nói chuyện.
Vương tử Khiết Đan thẳng tắp sống lưng, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Lục Tiềm dừng bước ở khoảng cách rất gần.
Hắn nhanh như tia chớp, giật lấy sữa và bánh từ tay đối thủ.
Đột nhiên mất đi đồ ăn Vương tử Khiết Đan:
"..."
Khoảnh khắc tiếp theo, Lục Tiềm giơ bánh và túi sữa lên trước mặt "đối thủ", bàn tay chậm rãi siết chặt.
Vương tử Khiết Đan:
"???"
Màn trình diễn ngu xuẩn này cuối cùng đã giúp Tiết Dao tìm thấy bóng dáng của bé mập mạp.
Tiết thư đồng lập tức xông lên ôm lấy Điện hạ, dụi mặt vào khuôn mặt mũm mĩm đã gầy đi.
"Điện hạ! Ta tìm ngài thật khổ!"
Hệ thống thông báo:
"Cảm giác an toàn Lục Tiềm tăng 2 điểm."
Lục Tiềm không trả lời.
Tiết Dao ngẩng đầu nhìn, thấy Điện hạ vẫn nheo mắt nhìn Vương tử Khiết Đan ngồi bên cạnh.
"Hắn chính là con tin người Khiết Đan."
Tiết Dao giải thích.
"Mấy ngày trước hắn suýt chút nữa bị Tam hoàng tử giết, nhưng hắn trốn thoát.
Ta gặp được hắn trên đường, vốn định đưa hắn đến doanh trại địch để đổi lấy Ngũ hoàng tử trở về.
Vì hắn không có gì để ăn nên ta cho hắn uống một ngụm sữa và chút đồ ăn của Điện hạ."
Thông báo của hệ thống:
"Cảm giác an toàn Lục Tiềm tăng 2 điểm."
"Những người này xử trí như thế nào?"
Lão Từ đứng trên một chiếc thuyền khác, dùng gậy đánh những tên lính bám vào mép thuyền sau khi rơi xuống nước.
Tiết Dao không quen biết ông lão kia, quay đầu nói với Lục Tiềm:
"Quân Tây Bắc đã hồi kinh, những binh sĩ này có thể là người của Tam hoàng tử, không thể thả bọn họ trở về nhanh như vậy được."
Lão Từ nghe thấy vậy, liền lấy mái chèo, phi thân nhảy đến thuyền Tiết Dao, tùy ý đám binh sĩ kia ôm thuyền bồng bềnh.
Đột nhiên có thêm ba người trên chiếc thuyền nhỏ, Tiết Dao lập tức ra lệnh cho người chèo thuyền tiếp tục chèo sang bờ bên kia.
Vừa mới gặp lại bé mập