Sữa bò Vượng Tử chỉ còn lại ba hộp.
Thực phẩm sơ cấp mỗi ngày chỉ có ba cơ hội đổi mới.
Nếu lại đổi tỷ lệ tiếp cận sữa bò Vượng Tử càng ít.
Điều kiện mở khóa trao đổi nguyên liệu cấp hai là 150 điểm tẩy trắng, còn phải hoàn thành nhiệm vụ "thông hai mạch Nhâm Đốc" của bé mập mạp.
Tiết Dao nghĩ tới nhiều biện pháp thu được điểm tẩy trắng.
Trong đó dễ dàng thu được số lượng lớn chỉ có một biện pháp.
Chính là thuyết phục Hoàng đế từ bỏ đi Thục kiến tạo hành cung.
HunhHn786
Phần nội dung này Tiết Dao nhớ rất sâu sắc.
Từ xưa có câu nói đường Thục hiểm trở.
Trong nguyên tác cũng có đề cập vấn đề như vậy.
Mà hoàng đế Đại Tề nghe nói đất Thục phong cảnh hợp lòng người, vẫn luôn dự định đi du ngoạn đất Thục, đồng thời kiến tạo hành cung.
Đương nhiên, cái này so với ở hiện đại muốn mua nhà ở Tứ Xuyên để đến đó du lịch, không giống nhau.
Hoàng đế cũng có tầng tâm tư sâu xa trong đó.
Bên trong Hán Thư có nhắc tới Thục có "đất đai phì nhiêu, nguồn nước dồi dào, cây trái trù phú".
Thục có địa bàn phân bố tại bồn địa Tứ Xuyên, đây là vùng nằm tại thượng lưu của sông Dương Tử, có ưu thế địa hình tự nhiên dễ thủ khó công.
Hoàng đế Đại Tề tâm tư không phải đơn giản du ngoạn như vậy.
Mà vì đất phong của Bình Dật Vương, đệ đệ của hoàng đế chính là ở Thục.
Trong triều đình có lời đồn đãi, nói chỗ đất phong này giàu có đến mức nứt tường đổ vách, thuế má cũng không đưa đến Giang Nam.
Tài sản riêng của Bình Dật Vương có lẽ ngang bằng quốc khố.
Đây là chuyện mà đế vương không muốn nhìn thấy nhất.
Hoàng đế Đại Tề muốn hành động phủ đầu.
Liền mượn danh đi du ngoạn đất Thục, xây dựng hành cung, ý đồ nói cho đệ đệ của mình biết "cẩn thận một chút, lão tử vung tay lên là có thể khiến ngươi không còn gì".
Vấn đề là đường Thục đi thật khó, muốn kiến tạo hành cung cần lượng lớn vật lực tài lực.
Vật liệu xây dựng vận chuyển khó khăn, đưa đến rất nhiều người bị bỏ mạng.
Trong nguyên tác, bách tính bị bắt lao dịch khổ sở dẫn tới xuất hiện khởi nghĩa.
Đại hoàng tử dâng huyết thư khẩn cầu phụ hoàng tạm thời dừng công trình, mới khiến cho hoàng đế tạm thời thu tay.
Đương nhiên, mệnh lệnh của Hoàng đế ban ra không có thể thu hồi dễ dàng.
Công trình xây dựng hành cung ở Thục chỉ là tạm ngưng, không chừng ngày nào đó lại khởi động một lần nữa, cho nên lòng người bàng hoàng, ca thán dâng trào.
Như vậy cuối cùng tội này do ai đến gánh vác đây?
Hoàng đế khẳng định không bao giờ nhận lỗi về mình.
Đại đa số tình huống do hồng nhan họa thủy đến gánh tội thay.
Vì vậy cái trách nhiệm này liền rơi xuống đầu Tịch Phi mẹ Thất hoàng tử.
Trách nhiệm của Tịch Phi, nguyên nhân rất đơn giản: lý do ban đầu Hoàng đế muốn kiến tạo hành cung là vì mang theo Tịch Phi đi vùng Thần Châu du ngoạn.
Đi Giang Nam du lịch đã không thỏa mãn hoàng thất.
Nơi nào khó đi càng phải đi nơi đó.
Như vậy mỹ nhân ngoài bang tiến cống đến xem phong cảnh đất Thục là rất có thể diện.
Vận rủi tám đời Tịch Phi, bởi vì chuyện này thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cuộc sống Thất hoàng tử sáu tuổi vô cùng thê thảm.
Hoàng đế lấy mỹ nhân làm bia đỡ đạn, thần tử đều rõ ràng là chuyện ra sao, thế nhưng không dám mắng hoàng đế.
Dân chúng không hiểu chuyện bàn tán đế vương vì sắc đẹp làm chuyện sai lầm.
Cho nên tất cả mọi người mắng Tịch Phi.
Tịch Phi tất nhiên cũng không tránh khỏi gặp khó khăn.
Trong nguyên tác, chuyện này dẫn đến các loại chỉ trích cùng bắt nạt, là một trong những lý do góp phần làm cho nam chính về sau hắc hóa.
Tiết Dao ngẫm lại cũng sắp hỏng mất.
Lục Tiềm khi ba tuổi thật ra là đứa bé mập mạp vô tư, thích ăn thích ngủ thích chơi đồ chơi.
Thời điểm vui vẻ sẽ chủ động dâng má bánh bao cho người vò nắn.
Hoàn toàn không có khí chất quái đản oai lệ như phần cuối tiểu thuyết.
Khi đọc tiểu thuyết, vai chính sau khi trưởng thành bên ngoài cười nói nhưng bên trong nham hiểm giết người không cần gươm đao, giả heo ăn hổ, diễn xuất đạt Oscar, dùng IQ cao làm các hành động mất mặt người khác.
Tiết Dao cảm thấy như vậy rất soái.
Nhưng hôm nay thân ở trong tiểu thuyết, Tiết Dao nghĩ tới đứa bé này từng bước từng bước bị bức ép thành kẻ độc ác đáng sợ, tâm lý chỉ có không đành lòng.
Huống hồ bé mập mạp này có tư duy dị thường, vốn dễ dàng lãnh khốc.
Cứ bị thúc ép dồn vào khốn khó như thế, Tiết Dao cũng đừng nghĩ trị liệu thành công cho Thất hoàng tử.
Cho nên tốt nhất chính là bóp chết manh mối xấu khi chưa xuất hiện.
Chuyện đi Thục cuối cùng sống chết mặc bây, lại tạo thành lao khổ thương vong mấy vạn bách tính.
Nếu như ngay từ đầu Tiết Dao có thể xóa bỏ ý nghĩ đi Thục của hoàng đế, không chỉ có thể giúp con đường trưởng thành của Thất hoàng tử bằng phẳng rất nhiều, cũng có thể gián tiếp giúp mấy vạn bách tính tránh khỏi tai nạn.
Có lẽ sẽ có mấy chục ngàn điểm tẩy trắng vào sổ.
Mấy chục ngàn điểm tẩy trắng!
Với số điểm tẩy trắng đó có thể mở ra hết các trao đổi tầng thấp nhất.
Khối rubik trong không gian sẽ không ngừng cung cấp thực phẩm trao đổi.
Tầng thấp nhất của rubik tổng cộng chín cái ô vuông, phân biệt các loại tài nguyên: nguyên liệu nấu ăn, vải vóc, dược liệu, hạt giống, gỗ, vật liệu xây dựng, thư tịch, tư liệu.
Giống trao đổi nguyên liệu nấu ăn, các tài nguyên khác cũng chia ra các cấp và số lần trao đổi, cấp cao nhất có thể tùy ý tìm tòi tài nguyên.
Có được tài nguyên dự trữ dồi dào như vậy, Tiết Dao coi như không ở trong cung lăn lộn kiếm sống, cũng có thể đổi vải vóc dược liệu quý báu bán kiếm tiền, cũng có thể làm thương nhân.
Như vậy coi như trong cung không sống được nữa, cũng có thể đi Giang Nam mua một cái nhà, làm chút buôn bán.
Tránh khỏi tương lai gặp vận rủi bị bé mập mạp gọt lỗ tai chặt cái đuôi.
Quả thực nghĩ thôi đã thấy vui vẻ!
Nhưng mà thực tế thì tàn khốc.
Điểm tẩy trắng số dư chỉ còn lại 36 điểm.
Bình thường dù cho thèm điên, một miếng bánh ngọt cũng không nỡ đổi.
Bần cùng khiến Tiết Dao tràn ngập dã tâm.
Rất muốn bắt lấy cơ hội lần này thực hành việc lớn.
Hoàng đế không thấy quan tài không nhỏ lệ.
Cho dù đi Thục đã gây nên sự phẫn nộ của dân chúng, còn phải chờ đến Đại hoàng tử dâng huyết thư, mới buông ra.
Tiết Dao có thể có biện pháp gì khuyên can đây?
Một pháo hôi tám tuổi cũng không có hào quang nhân vật chính, không thể hồ đồ ra mặt.
Tiết Dao dự định ra tay từ chỗ Tịch Phi, để Tịch Phi khuyên can hoàng đế từ bỏ ý nghĩ ngu xuẩn đó.
Chỉ là tâm tư hoàng đế chủ yếu vẫn là sợ đệ đệ đe doạ.
Ý nghĩ đi Thục không hẳn có thể xóa bỏ.
Ít nhất phải khiến Tịch Phi từ chối "kế hoạch du lịch" từ ban đầu.
Phải đem cái nồi cơm thiu quăng ra dứt khoác, để cho Thất hoàng tử có một tuổi thơ thái bình.
Ngày hôm này về phủ, Tiết Dao đã thấy Chu di nương ôm hộp thức ăn đi đến phòng mình.
Nàng mừng rỡ vạn phần mở cái nắp, bưng từ bên trong ra một đĩa sủi cảo tôm,