Tứ hoàng tử biết nói với Tam hoàng tử là vô ích, vẫn phải vội vàng từ chối phần bánh hắn đưa cho:
"Đồ ngọt này nghe nói rất nổi tiếng, Tam ca không thưởng thức một chút, bỏ qua thực là đáng tiếc."
Tam hoàng tử sắc mặt âm trầm cười lạnh một tiếng, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe cười nhạo Lão Thất:
"Nhóm người ngoại bang man di có thể làm ra vật gì tốt? Đều là gối thêu hoa! Tứ đệ, thứ đồ hư thối ta không muốn thấy.
Nếu ngươi thích hãy cầm về ăn đi, đừng để cho ta chướng mắt!"
Tứ hoàng tử trong mắt ẩn chứa kinh hỉ không giấu được, nuốt nước bọt, không nhịn được liếc nhìn đồ ăn quý.
Hắn vội vàng ổn định tâm tình, tiếp tục khuyên nhủ Tam hoàng tử.
Đông Phi giờ khắc này đã không còn tốt tính như vừa nãy.
Nàng nhìn con trai cười mà không cười nói:
"Gối thêu hoa dù sao cũng hơn người ngu ngốc từ trong ra ngoài."
Tam hoàng tử sững sờ, oan ức kinh nộ mà nhìn mẫu phi.
Khóe miệng Đông Phi một lần nữa nâng lên, nở nụ cười hòa ái, quay đầu nhìn về phía Tứ hoàng tử:
"Lão Tứ nếu không chê, lấy về nếm thử món mới mẻ đi."
Tứ hoàng tử thụ sủng nhược kinh.
Đông Phi lên tiếng, hắn cũng không giả vờ khước từ nữa.
Nghe ra Đông Phi có ý tiễn khách, hắn liền biết thời biết thế, đứng dậy cảm tạ, ôm hộp bánh cáo từ.
Trong phòng chỉ còn lại mẹ con Đông Phi, Tam hoàng tử trở nên cục xúc bất an.
Hắn biết rõ mẫu phi ở trước mặt người ngoài sẽ không quét sạch thể diện hắn.
Hiện người ngoài đã đi, Tam hoàng tử không còn dám giở tính trẻ con, cúi đầu không nói một câu.
"Tại sao không nói chuyện?"
Đông phi ngoài cười nhưng trong không cười, ngồi vào chỗ Tứ hoàng tử vừa mới ngồi, nghiêng người nhìn chằm chằm Tam hoàng tử:
"Điện hạ dám ở trước mặt Lão Tứ phát tiết căm ghét oán giận người ngoại bang.
Đã dám ăn nói linh tinh với người ngoài, hà tất ở trước mặt ta nhẫn nhịn?"
Tam hoàng tử không lên tiếng, cúi đầu lộ vẻ mặt sợ hãi.
"Làm sao vậy hả?"
Đông Phi cười lạnh nói:
"Trước mặt mẫu phi ngược lại câu nệ.
Đây cũng không giống tính cách ngay thẳng thường ngày của Điện hạ.
Theo ta thấy, không bằng Điện hạ đi Dưỡng Tâm điện nói với Hoàng thượng.
Liền nói Lão Thất là tạp chủng man di, để Bệ hạ thưởng mấy chục roi, đẩy người mẹ ruột ta đây vào lãnh cung.
Như vậy ta sẽ thanh tịnh, đỡ phải tìm người canh giữ đứa con trai mọi lúc mọi nơi, bản thân ở Lâm Phù cung mà đứng ngồi không yên."
"Mẫu phi nói lời này, nhi thần không đất đặt chân."
Tam hoàng tử không dám ngẩng đầu, trong lòng khó chịu Đông phi chuyện khó nghe.
Sắc mặt Đông Phi đột nhiên trầm xuống, thấp giọng nói:
"Con cho rằng mẹ con chúng ta trong cung này có bao nhiêu đất đặt chân? Con vừa sinh ra liền bị Bệ hạ đưa cho Quý Phi nuôi nấng.
Mấy năm trước, ta muốn gặp con đều phải hạ mình lấy lòng Quý Phi.
Nếu không phải cậu của con những năm gần đây liều mạng đánh thắng mấy trận, cả tạp chủng ngoại bang kia địa vị cũng cao hơn con đó!"
Đông phi gắt gao nhìn chằm chằm mặt của con trai, nói tiếp.
"Con cảm thấy Quý Phi chăm lo cho con tốt hơn người mẹ ruột này phải không? Không biết nữ nhân kia là cố ý dung túng tính tình của con, chờ một ngày con tùy hứng làm bậy, đúc thành sai lầm lớn!"
Vừa nhắc tới Quý Phi, Tam hoàng tử liền tràn đầy oan ức.
Trước tám tuổi là Quý Phi nương nương nuôi nấng Tam hoàng tử.
Đối với hắn mà nói, Quý Phi sủng nịch khoan dung mới là bộ dáng người mẹ đẻ nên có.
Từ khi Đông Phi đắc thế đoạt lại Tam hoàng tử, hắn phải sống thu mình và kín tiếng hơn.
Mà Tam hoàng tử không dám nói ra lời nói tự đáy lòng.
Nhìn ra mẫu phi giờ khắc này lên cơn giận dữ, hắn đành phải giả bộ chịu thua:
"Nhi thần biết nương nương khổ tâm, sau này không dám tiếp tục nóng tính."
Tứ hoàng tử cẩn thận ôm hộp đồ ăn chạy tới Xuân Hi điện tìm Nghi Quý Nhân.
Nghi Quý Nhân là mẹ đẻ Tứ hoàng tử, đang ở Xuân Hi điện cùng hai vị Quý Nhân khác.
Tuy rằng sinh con trai, Nghi Quý Nhân vẫn ở tại Thiên điện, mười năm qua chưa từng được thị tẩm.
Nơi ở của nàng không khác gì lãnh cung.
Tứ hoàng tử đi vào, thấy cung nữ hầu hạ cận thân của Nghi Quý Nhân cùng cung nữ quét dọn nói chuyện phiếm, không hề có quy tắc.
Hắn lập tức trầm mặt xuống:
"Coi nơi này là địa phương nào?"
Cung nữ cả kinh.
Quay đầu lại nhìn thấy Tứ hoàng tử, nàng cũng không sợ, chỉ là chào một cái, không có xin lỗi xin tha.
Cung nữ thái giám sợ nhất là bị điều đến hầu phi tần lãnh cung hoặc thất sủng.
Bản thân chủ nhân không có tiền, không thể cho bọn họ khen thưởng.
Bọn họ so với người đồng phẩm cấp khác không có mặt mũi.
"Liễu Phương đâu?"
Tứ hoàng tử đè lại hỏa khí hỏi cung nữ.
Liễu Phương là thái giám trong viện Nghi Quý Nhân.
Giờ khắc này hắn đang cùng thái giám khác chơi đánh bạc, các cung nữ không dám nói ra, chỉ nói.
"Nô tỳ đi tìm ngay."
Một lát sau, thái giám cung nữ đến đông đủ.
Tứ hoàng tử lúc này mới hắng giọng một cái, khí thế mười phần gọi Nghi Quý Nhân, xin nàng đi ra nói chuyện.
Nghi Quý Nhân đang làm nữ công, nghe thấy tiếng con trai, vội vàng ra đón.
Hiếm thấy trong viện cung nữ thái giám đều có mặt, nàng dĩ nhiên không được tự nhiên, sợ hãi rụt rè mà cùng Tứ hoàng tử dùng trà.
Tứ hoàng tử thấy mọi người đều đến đông đủ, lúc này mới làm bộ nâng lên hộp đồ ăn tiến cống, nói với Nghi Quý Nhân.
"Đây là món ngon phụ hoàng ban thưởng, là cống phẩm Ba Thục, tổng cộng chỉ hai hộp.
Một hộp phụ hoàng đưa cho Thái hậu, hộp này liền mời Quý Nhân hưởng dụng."
Hắn cố ý lập lờ, muốn cho cung nữ thái giám hiểu lầm món ăn là Hoàng đế cố ý thưởng cho Nghi Quý Nhân, còn đem Thái Hậu ra làm nền, nâng địa vị Nghi Quý Nhân trong lòng Hoàng đế.
HunhHn786
Đám nô tài thường ngày không xem trọng mẹ đẻ Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử lấy ra uy phong giáo huấn mấy lần, mà đổi lấy chính là bọn chúng làm khó dễ Nghi Quý Nhân trầm trọng hơn.
Hắn bây giờ đã chuyển đi Đông cung, không thể bảo vệ Nghi Quý Nhân, cho nên không dám đắc tội đám điêu nô, chỉ có thể đe doạ.
Cung nữ bọn thái giám đều giương mắt nhìn lén cống phẩm Hoàng đế ban thưởng, vẻ mặt một mảnh ngờ vực.
Nghi Quý Nhân trước đây cũng là cung nữ, từng hầu hạ chủ nhân không được sủng ái, đương nhiên biết con trai cho mình mặt mũi.
Hoàng đế cũng không phải nam nhân dân gian, không thể vô duyên vô cớ lấy lòng nữ nhân nhiều năm không thấy.
Giống như thời điểm thị tẩm làm Hoàng đế vui, sau mới có thể được ban thưởng, trình tự không thể ngược lại.
Nhưng nàng cũng không vạch trần.
Nàng có một đứa con trai như vậy, đời này cũng không tính thê lương.
Vui mừng khôn nguôi tiếp nhận, Nghi Quý Nhân mở hộp ra, để Tứ hoàng tử nếm thử trước tiên.
Tứ hoàng tử cũng không nhún nhường, dặn dò cung nữ đem ra chén dĩa, trước mặt mọi người cùng Nghi Quý Nhân ăn sạch cống phẩm.
Cũng không phải hắn tham ăn mỹ vị, chỉ là trong lòng biết nếu hắn đi, hộp đồ ăn quý báu này sẽ rơi vào miệng bọn điêu nô.
Đám điêu nô dù được ăn mỹ vị, cũng sẽ không cho Nghi Quý Nhân chỗ tốt, có thể càng trở nên tham lam hơn.
Bọn chúng mong đợi tiếp tục có bánh ngon trên trời rớt xuống, sẽ càng ngày càng chèn ép chủ nhân không được sủng ái.
Tứ hoàng tử căn bản không có biện pháp xử lý bọn chúng.
Lúc trước ngây thơ cho là đem đồ vật phụ hoàng ban thưởng cho bọn họ, Nghi Quý Nhân có thể hưởng thụ sinh hoạt như phi tần khác.
Hắn ngày ngày lấy lòng Tam hoàng tử, có đồ tốt đều đem ra phân cho đám nô tài.
Không nghĩ tới đám điêu nô không những không có sửa đổi, trái lại luôn luôn theo dõi túi tiền của hắn.
Một ngày không được thưởng, liền cố ý bỏ cát đá