Tiết Dao dùng phương thức để cho mình khắc chế tình cảm là "cùng dính mưa".
Hắn muốn đem điểm tẩy trắng đổi đồ ăn, phân cho cả ba đứa trẻ, không chỉ dành tiêu chuẩn cao nhất cho một mình Thất hoàng tử.
Buổi tối hôm đó Tiết Dao đổi 3kg kẹo sữa hạnh nhân.
Tiết Dao mở bao bì đóng gói sẵn, dùng giấy dầu bao lại, ngụy trang thành món chính mình đặc chế, mang đi lớp học, dự định có thể lấy ra cho bọn nhỏ ăn bất cứ lúc nào.
Tiết Dao từ trước cho là hoàng tử không thể dùng đồ ăn không rõ lai lịch.
Nhưng trong khoảng thời gian này, hắn phát hiện các thư đồng thỉnh thoảng móc ra bao giấy dầu chứa các loại món ăn cung cấp cho các tiểu chủ tử giải thèm.
Chỉ là cho hoàng tử ăn có phần nguy hiểm, vạn nhất ăn bị tiêu chảy có thể lớn chuyện.
Tiết Dao đã xem qua phương pháp chế biến kẹo hạnh nhân này.
Thành phần sản phẩm đều là tự nhiên tinh khiết.
Tiết Dao cũng tự mình ăn một viên.
Hàm lượng đường không cao, có mùi vị sữa, Thất hoàng tử hẳn sẽ thích.
Vẫn là có chút tư tâm, dựa theo khẩu vị Thất hoàng tử đổi phần thực phẩm này.
Ngày hôm đó đến giờ nghỉ trưa, mấy vị tiểu hoàng tử lại bắt đầu thời gian hoạt động.
Lần trước đá cầu trên sân gặp Tam hoàng tử để lại hồi ức không vui, ba đứa trẻ mất đi nhiệt tình, lại bắt đầu trò chơi mới.
Diễn tập hành quân đánh trận.
Cái trò này cũng là Ngũ hoàng tử nghĩ ra.
Đem người trong học đường chia thành hai nhóm binh mã.
Một nhóm đóng vai truy binh.
Một nhóm khác cùng các hoàng tử rút lui chạy trốn, sau đó phản kích bất ngờ.
Vì vậy, một đám cung nữ thái giám cùng Ngũ hoàng tử chạy như bay đến hoa viên sau lớp học.
HunhHn786 họ chạy vòng quanh núi giả cạnh bể nước trong hoa viên, chạy một vòng lại một vòng.
Bé mập mạp nhà Tiết Dao bị ép vận động đến mệt, đã không nhận rõ nơi này là nơi nào, hôm nay là ngày gì.
Ngũ hoàng tử càng chơi càng nhập vai, cuối cùng bò lên núi giả vung tay hô to:
"Nhanh lên núi, chúng ta lên đỉnh núi mai phục.
Một chốc chờ binh địch đi ngang qua nơi đây, liền tấn công từ trên cao, làm bọn họ trở tay không kịp!"
"Ý kiến hay!"
Lục hoàng tử chạy trốn đến mồ hôi ướt đẫm, vẫn như trước cho Ngũ ca mặt mũi.
Lục hoàng tử nhấc chân theo lên trên núi giả.
Mà Lục hoàng tử khí lực bị tiêu hao quá nhiều rồi, cánh tay không có cách nào chống đỡ trọng lượng thân thể, không bò lên nổi.
Cũng may thư đồng đi theo có một người mười bốn tuổi cao to, hắn nửa tha nửa túm, lôi kéo Lục hoàng tử leo lên tảng đá.
Vì vậy, bên dưới ngọn núi chỉ còn lại Thất hoàng tử ba tuổi, cùng thư đồng Tiết Dao tám tuổi.
Hai người rất ăn ý, quay đầu nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy trong ánh mắt đối phương sự tuyệt vọng.
Tiết Dao đối với cân nặng bé mập mạp nhà mình cảm thấy tuyệt vọng.
Hắn e rằng không có cách nào kéo Điện hạ lên núi giả.
Thất hoàng tử căn bản không nghĩ leo lên núi.
"Đi lên nhanh một chút!"
Ngũ hoàng tử đứng ở đỉnh núi, nhiệt tình hô hoán.
Hết cách rồi, Tiết Dao chỉ có thể kiên trì bò lên một khối đá, quay người đưa tay cho Thất hoàng tử.
Biểu tình trên mặt bánh bao của Thất hoàng tử là tuyệt vọng đến bình tĩnh, nhưng vẫn là "phối hợp đông tác".
Đem bàn tay mủm mỉm đặt vào lòng bàn tay Tiết Dao, Thất hoàng tử bất động.
Cung nữ thái giám đang muốn tiến lên ôm Thất hoàng tử đặt lên cục đá, liền bị Ngũ hoàng tử quát lui.
"Các ngươi chỉ cần ở bên cạnh cẩn thận che chở, phải để bản thân hắn tham gia huấn luyện leo núi!"
Ngũ hoàng tử cúi đầu giục đệ đệ:
"Dùng sức bò đi, Lão Thất!"
Thất hoàng tử nhấc lên chân ngắn, hoàn toàn với không tới sườn khối đá.
Giống bám vào vách đá, thủ thế chờ đợi, chuẩn bị nhảy lên khối đá.
Ánh mắt Tiết Dao sáng lên.
Đến rồi, Long Ngạo Thiên rốt cục sắp bộc lộ khả năng khinh công thiên phú!
Thất hoàng tử không phụ kỳ vọng mà duỗi chân nhảy một cái.
Một cú nhảy kinh người!
Cách mặt đất 2 centimet!
Liền rơi trở xuống mặt đất!
"..."
Cũng không còn cách nào, không thể kỳ vọng quá lớn vào bé mập mạp này!
Tiết Dao quay đầu thương lượng với Ngũ hoàng tử:
"Chờ Điện hạ lớn hơn một chút lại luyện tập leo núi."
Ngũ hoàng tử đành phải thôi.
Nhưng vì diễn tập giao chiến phải tận lực, hạn chế tối thiểu khả năng mượn ngoại lực.
Cho nên Ngũ hoàng tử vẫn không cho người hầu ôm Lão Thất lên núi.
Suy nghĩ một chút, Ngũ hoàng tử liền ra lệnh Thất hoàng tử:
"Thất đệ mang binh đi dụ binh địch đi qua nơi này.
Chúng ta đợi chút nữa xuất kích, cùng ngươi phối hợp tác chiến!"
Thất hoàng tử mang binh dĩ nhiên là chỉ có Tiết Dao.
Tiết Dao nhận lệnh nhảy xuống, ngẩng đầu hỏi Ngũ hoàng tử:
"Phải làm sao dụ địch?"
"Chỉ cần cố ý chạy trốn trước mặt quân địch là được."
Ngũ hoàng tử nhìn xung quanh một chút, hạ lệnh:
"Thất đệ, A Dao, các ngươi qua bên kia chạy vòng quanh bể nước hai mươi vòng, lôi kéo quân địch truy kích."
Hai...!Hai mươi vòng?
Tiết Dao còn chưa có phản ứng...!Thất hoàng tử đột nhiên nhấc bàn tay nhỏ, ra dấu "ba", cấp thiết nói với Ngũ ca:
"Điện hạ chỉ đếm ba...!chỉ có thể ba cái..."
Đoán chừng là bị Ngũ ca bắt chạy hai mươi vòng, Thất hoàng tử hoảng loạn đến độ nói lắp.
Vì chạy ít vài vòng, không tiếc tự hạ chỉ số thông minh.
Thất hoàng tử nói cho Ngũ ca biết mình mới học đến 3, chỉ có thể đếm tới 3.
Chạy không được hai mươi vòng! Điện hạ nhiều nhất chạy ba vòng!
Ngũ hoàng tử gật gật đầu:
"Không sao, để A Dao chạy thay mười mấy vòng."
Tiết Dao vẫn chưa có lấy lại tin thần từ tin tức chạy hai mươi vòng, thân thể tròn vo bên cạnh bỗng nhiên nhấc chân, nhằm phía núi giả xông tới.
Toàn bộ người hầu thư đồng cùng hai hoàng tử đều không kịp chuẩn bị tinh thần.
Chỉ thấy Thất hoàng tử không một tiếng động nhảy lên một cái.
Tay nhỏ miễn cưỡng víu vào cạnh khối đá, đẩy thân thể mập mạp lên dễ như ăn cháo.
Vượt lên khối đá thứ nhất của núi giả.
Thất hoàng tử đã leo lên một khối đá cao ngang chiều cao thân thể mình.
Tiết Dao chấn kinh đến mắt trợn tròn.
Bé mập mạp này có thể leo lên!
Mới vừa rồi vì lười biếng, Thất hoàng tử làm bộ bất lực, không nghĩ leo núi.
Bị Ngũ hoàng tử ép chạy "hai mươi vòng", Thất hoàng tử bộc phát thực lực chân thật.
Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên Ninh Vương là cao thủ giả heo ăn hổ.
Khả năng chỉ là lười biếng tham dự cạnh tranh.
Người mắc chứng rối loạn thần kinh chướng ngại giao tiếp độ nhạy cảm đối với vinh dự rất thấp, cũng không thích xã giao.
Thất hoàng tử thời niên thiếu cũng giống như con mèo ngoan ngoãn ngủ đông ở trong cung.
Ngẫu nhiên bị Tam hoàng tử bức đến đường cùng mới vung ra móng vuốt cào rách mặt, bị ép trở thành oai phong.
Cho đến giờ phút này Tiết Dao mới xác định Tịch Phi không có lén lút đổi con trai.
Bé mập mạp này thật sự là hàng nguyên đai nguyên kiện.
Cái ý niệm này khiến Tiết Dao nhìn Thất hoàng tử bằng ánh mắt có một chút sùng bái.
Lúc này Thất hoàng tử xoay khuôn mặt bánh bao qua nhìn Tiết Dao đứng dưới khối đá, nói:
"Dao Dao dụ địch."
Ánh mắt Tiết Dao sùng bái trong nháy mắt biến thành cừu hận.
Ngang nhiên để một mình ta chạy hai mươi vòng! Có còn nghĩa khí cùng lương tâm hay không?
Còn lại hai hộp sữa bò Vương Tử lấy ra chia cho ca ca ngươi thôi!
Cũng may hai mươi vòng chỉ là Ngũ hoàng tử thuận miệng nói.
Tiết Dao chỉ chạy nửa vòng quanh bể nước, nhóm người đóng binh địch đã đuổi theo hắn.
Ngũ hoàng tử liền lập tức mang theo bọn đệ đệ lao xuống núi, bắt đầu phản kích.
Sau khi luyện đánh trận kết thúc, Tiết Dao lấy ra đồ ngọt chuẩn bị sẵn phân cho ba tiểu hoàng tử, một người hai viên kẹo, nói là đồ ngọt quê nhà.
Ngũ hoàng tử không thích ăn đồ ngọt, vốn muốn cho bọn đệ đệ.
Nhưng thấy Tiết Dao thần sắc mong đợi, Ngũ hoàng tử cũng ăn một cái.
Cắn xuống, hương thơm nồng nặc khoang miệng.
Bên trong vị béo chen lẫn vị ngọt, quả là nhẹ nhàng khoan khoái hòa vào cùng nhau, ngọt mà không ngấy.
Nhiệt độ khoang miệng làm đồ ăn càng mềm mại hơn, ngậm một chút liền dần dần tan trong miệng.
"Cái này vị rất đặc biệt!"
Ngũ hoàng tử kinh ngạc cầm lấy một viên khác đánh giá:
"So với món ngọt trong cung ăn ngon hơn nhiều.
Nếu như thân thích của ngươi đến kinh thành mở cửa tiệm bán thứ này, có thể sẽ được người trong cung