"Nương nương nói không sai."
Tiết Dao bình tĩnh nói:
"Chỉ là vạn sự đều có hai mặt lợi và hại.
Bệ hạ ân sủng nương nương cùng Điện hạ mang đến ngoại trừ vinh hoa cũng có ganh ghét của phi tần thất sủng khác, thậm chí Hoàng hậu cũng để ý.
Nương nương cảm thấy thế nào?"
Tịch Phi khẽ chau mày:
"Nguyên nhân chính là như vậy, ta mới cẩn thận chặt chẽ bảo vệ phần sủng ái này.
Nếu không lửa giận của đám người căm ghét cũng đủ để thiêu chết mẹ con chúng ta."
Tiết Dao nói:
"Phần lửa hận này lấy ân sủng Bệ hạ dành cho nương nương làm nguyên liệu.
Nếu như phần ân sủng bị giảm bớt, lửa kia liền tự dập tắt.
Nương nương làm người bao dung, chưa từng có lòng hại người, ở hậu cung cũng không có gây thù hằn.
Hậu cung mặc dù lòng người hiểm ác, nhưng nếu muốn hãm hại nương nương, đối phương cũng có nguy hiểm cực lớn.
Không ai dám đánh cược tính mạng đối nghịch một phi tần thất sủng.
Nếu nương nương bỏ bớt vinh quang, nhiều lắm bị cười nhạo cùng khinh thường, tuyệt đối không nguy hiểm đến tính mạng."
Tịch Phi choáng váng, trầm mặc một hồi lâu, trong mắt hiện lên một tia thán phục, thấp giọng nói:
"Người khác đều nói con trai của ta là thần đồng, nhưng hôm nay ta mới thật sự biết được thần đồng chân chính là thế nào! Những câu nói này là chính ngươi suy nghĩ ra hay là người khác dạy ngươi?"
"Nương nương quá khen..."
Tiết Dao có chút xấu hổ.
Con trai nhà Tịch Phi mới thật sự là thần đồng, Tiết Dao nghĩ mình miễn cưỡng là học bá mà thôi.
(Học bá là thuật ngữ để chỉ những người chăm chỉ học tập, giàu kiến thức.)
Đời trước Tiết Dao đã sống hơn hai mươi năm, tướng mạo khôi ngô, thành tích học tập tốt, thêm vào hoạt động thể thao cũng rất nhiều.
Một nam sinh ưu tú, soái ca trong lòng nhiều nữ sinh, xác thực Tiết Dao bị bạn học cùng trường đố kị tìm cớ gây khó dễ, tự nhiên có không ít cảm ngộ.
Tịch Phi mặc dù kinh ngạc khi thấy Tiết Dao biểu hiện ra thiên tài, nhưng vẫn cứ không tán thành ý nghĩ của hắn, nói rằng:
"Lão Thất hai tháng sau mới đầy bốn tuổi, tương lai còn dài.
Ta mặc dù muốn lui, cũng nên thừa dịp còn nhận ân sủng giúp Lão Thất tích trữ chút của cải.
Nếu may mắn an ổn đến thành niên, cầu mong Lão Thất đến một khối đất phong dồi dào.
Dù ta sau này thường trú lãnh cung, ta cũng có thể thản nhiên."
Tiết Dao bị nàng nói lời này hãi hùng khiếp vía.
Không nghĩ tới Tịch Phi còn rất trẻ, chỉ mới 20 tuổi nàng đã hoạch định xong tương lai cho con trai.
Nàng và Thất hoàng tử tương lai dĩ nhiên giống như giờ khắc này nàng mong đợi.
Mãi đến khi Hoàng đế bất ngờ băng hà, Tịch Phi mới hoàn toàn thất thế.
Mà Ninh Vương đạt được đất phong đúng là châu huyện giàu có nhất Đại Tề.
Nhưng đó thì có ích lợi gì?
Tân đế đăng cơ, binh quyền, đất phong, thậm chí Vương vị đều bị tước đoạt lại.
Thứ nhất Tịch Phi không nghĩ tới Hoàng đế bị chết sớm như vậy.
Thứ hai, lúc này tất cả mọi người cho là Đại hoàng tử sẽ đăng cơ.
Đại hoàng tử là quân tử, không khắc nghiệt sủng phi của phụ hoàng.
Tiết Dao nếu không phải biết trước vận mệnh của nhân vật, khẳng định cũng sẽ nghĩ giống Tịch Phi.
Làm sao có khả năng đang ở đỉnh cao vinh quang liền phải giã từ sự nghiệp? Cuộc sống sau này của nàng cùng con trai để mặc người hiếp đáp.
Tịch Phi chẳng hề ngu xuẩn, chỉ có điều chưa từng xem nguyên tác, không có góc nhìn Thượng Đế.
"Nương nương nhìn xa hơn ta."
Ngàn vỗ vạn vỗ mông ngựa, nịnh nọt không xuôi, Tiết Dao trước tiên khẳng định ý nghĩ của Tịch Phi.
Trước khi muốn thuyết phục một người, phải khẳng định quan điểm của đối phương, sau đó giúp bù đắp chỗ sơ hở trong quan điểm, mà không phải phản bác hoàn toàn.
Như vậy dễ dàng làm cho đối phương tiếp thu quan điểm của mình hơn.
Đạt được mục đích của chính mình mới là yêu cầu hàng đầu, không cần thiết khoe khoang mình sáng suốt hơn người.
"Nếu không phải ta biết được tin tức ngầm, đã không thể tùy tiện đưa ra kiến nghị quái lạ với nương nương."
Tiết Dao nói thẳng ra điểm mấu chốt:
"Hoàng thượng gần đây có dự định đi du ngoạn, địa điểm là Ba Thục.
Do đường đi khó khăn, Bệ hạ dự định dùng bách tính tu sửa đường, xây dựng hành cung tại đất Thục."
"Tin tức này là từ đâu tới?"
Tịch Phi không quá tin tưởng:
"Đi du ngoạn cũng không phải chính sự, nếu Bệ hạ thật sự có nhã hứng chúng phi tần phải nghe tin tức trước tiên."
"Nguồn góc tin tức, thứ cho ta không có cách nào báo cho nương nương.
Tiết phủ từng có hai vị quan lớn, thông tin đương nhiên phong phú.
Hoàng thượng lần này đi Thục thực sự là vì làm Bình Dật Vương kinh sợ.
Tu sửa đường đi không phải vì du sơn ngoạn thủy, mà là thuận tiện xuất binh không gặp trở ngại!"
Tịch Phi sững sờ, tỉ mỉ suy nghĩ một chút, sắc mặt nhất thời thay đổi.
Nàng mờ mịt nhìn Tiết Dao:
"Nếu như Hoàng thượng quả thật có tâm tư như thế, phi tần hậu cung làm sao có khả năng bỏ đi ý nghĩ xuất chinh lần này của ngài ấy?"
Ánh mắt Tiết Dao sáng lên, lập tức trở về chủ đề chính:
"Không cầu nương nương bỏ đi ý định của Bệ hạ, chỉ mong nương nương từ chối cùng bồi giá.
Tránh khỏi Bệ hạ dùng nương nương làm cớ du lãm, tu sửa đường Thục, kiến tạo hành cung."
"Tại sao?"
Tịch Phi càng nghĩ càng mơ hồ:
"Ngươi là sợ Bình Dật Vương giận chó đánh mèo ta?"
"Bình Dật Vương hiểu ý Hoàng thượng hơn ai khác.
Nương nương nguy hiểm không liên quan hắn."
Ánh mắt Tiết Dao thương xót nhìn về phía Tịch Phi:
"Đường Thục nguy hiểm cỡ nào, nương nương từ ngoại bang đến, sợ là không rõ ràng.
Mà có lẽ đã nghe qua Kiếm Môn Quan?
Năm đó Khương Duy chính là ở chỗ này một mình giữ quan vạn người phá.
Con đường đó lương thảo khó mà vận chuyển.
Muốn bách tính từng bước từng bước vận chuyển vật liệu xây dựng dọc theo vách núi cheo leo, liều mạng mở đường không bao lâu chắc chắn sẽ gây nên sự phẫn nộ của dân chúng.
Dân chúng không biết mục đích Hoàng thượng tu sửa đường Thục, chỉ cho là vì dẫn nương nương đi Thục ngắm cảnh mà tổn hao tiền tài, phiền dân chúng.
Những lời kêu ca đó rất có thể đều sẽ phủ đầu nương nương."
Tịch Phi trong nháy mắt mặt không còn chút máu, quả thật là một chút liền thông.
Nếu như đường Thục khó tu sửa như Tiết Dao nói, nàng sợ là sẽ trở thành hồng nhan họa thủy trên sử sách, sẽ được ca tụng cùng đẳng cấp Ðát Kỉ.
Bên trong điện hoàn toàn yên tĩnh.
Nhìn Tịch Phi sắc mặt trắng bệch, Tiết Dao vẫn chưa mở lời an ủi.
Nhất định phải làm cho nàng biết đến mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Sau rất lâu, Tịch Phi phiền muộn nhìn Tiết Dao, thở dài nói:
"Ánh mắt của ngươi quả nhiên thâm sâu hơn so với một nữ nhân như ta nhiều lắm.
Ta hoàn toàn không nghĩ tới tầng nguy hiểm này."
"Nương nương quá khen.
Ta cũng chỉ là dùng miệng truyền lời, cũng không phải chính mình suy đoán."
Nhưng thật ra trong tiểu thuyết viết tương lai rõ ràng.
Có bao nhiêu người có thể bày mưu nghĩ kế quyết thắng thiên lý?
Tương lai biến số nhiều lắm, không đi đến bước kia vĩnh viễn không biết sẽ phát sinh cái gì.
Tịch Phi suy tư chốc lát, nhàn nhạt nói:
"Canh giờ đã đến, đi học đường thôi.
A Dao, Lão Thất liền nhờ ngươi.
Việc du ngoạn, ta còn phải ngẫm lại, sợ là không thể tránh được."
Tiết Dao trước khi đi, thấp giọng nhắc nhở:
"Mặc dù không nên hỏi đến