Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân

Người mù săn bắn


trước sau

Tiết Dao đối với bé mập mạp không hăng hái có chút xem thường. Vừa chỉ đạo tư thế cầm cung, Tiết Dao vừa oán giận Thất hoàng tử bình thường không chịu tham gia luyện tập bắn cung.

"Đại hoàng tử thời điểm bằng tuổi ngài đã bắn được thỏ hoang."

Tiết Dao giận dữ không sao hiểu nổi, liếc mắt nhìn Thất hoàng tử:

"Ngài tham gia săn bắn mùa thu mấy lần trước có bắn được con mồi nào không?"

"Phụt..."

Phía sau các cung nữ cúi đầu nín cười.

Thất hoàng tử chín tuổi đã săn được một ổ thỏ rồi!

"Trùng hợp cũng có."

Thất hoàng tử từ phía sau lưng rút ra một mũi tên, nhỏ giọng nói:

"Một hai con."

Tiết Dao:

"..."

Cung cũng không biết cầm, còn nói bắn trúng "một hai con", bé mập mạp này hiện tại học được khoác lác rồi! Là đứa bé không thành thực rồi!

Tiết Dao nghĩ thầm, không nể mặt mũi bắt đầu nghi ngờ:

"Điện hạ bắn con mồi gì? Thỏ sao? Còn sống không?"

Thất hoàng tử cúi đầu cười lộ hàm răng trắng:

"Chết. Ngũ ca bắn con thỏ ta làm hôn mê để cho hắn bắn, được chưa?"

"Phải nói "Ngũ ca bắn con thỏ hôn mê, để cho ta bắn", Điện hạ lại nói sai rồi!"

Tiết Dao nghiêm nghị sửa chữa Thất hoàng tử nói sai.

Với góc độ tư duy bé mập mạp này dù mười hai tuổi rồi vẫn rất dễ dàng nói sai xưng hô.

Thời điểm nên nói "ta", Điện hạ dễ dàng nói thành "hắn".

"Gia bắn."

Thất hoàng tử liền đổi về tự xưng vạn năng để tránh khỏi phạm sai lầm.

Chín năm làm bạn, trong trí nhớ Tiết Dao vĩnh viễn ấn tượng đứa bé này là "Long Ngạo Thiên không tiền đồ". Cho nên không hoài nghi Thất hoàng tử đang giả bộ không biết. Tiết Dao rất bất mãn oán giận:

"Bắn bất tỉnh con mồi sao có thể tính? Điện hạ nên cùng ta chăm chỉ luyện tập bắn cung dài hạn."

"Dao Dao biết bắn cung?"

Thất hoàng tử nghiêng đầu, biểu tình nghiêm túc hỏi Tiết Dao.

"Ừ!"

Tiết Dao không nghe ra trào phúng, hàm hồ mở miệng nói:

"Ta dẫn Điện hạ cùng đi săn thú thôi, coi như là luyện tập, thắng thua không quan trọng."

"Gia không muốn thua. Dao Dao phải thắng một lần."

Ngọn lửa hăng hái trong lòng người cha liền bốc cháy lên, Tiết Dao không thể để cho bé mập mạp nhà mình thất vọng.

Muốn tranh thủ tự mình bắt mấy con thỏ để nở mày nở mặt, Tiết Dao vỗ ngực:

"Điện hạ chờ nhìn ta đi."

Lấy cung từ tay Thất hoàng tử, Tiết Dao lại nói cho người hầu đem ra cung sừng trâu chuyên dụng của Điện hạ.

"A Dao, làm gì đó!"

Tiết Dao quay đầu lại nhìn thấy Ngũ hoàng tử vui vẻ mang theo một con thỏ rừng màu trắng từ đằng xa chạy tới.

Ngũ hoàng tử đây là chờ không kịp muốn hướng mọi người khoe khoang.

Tiết Dao mừng rỡ nghênh đón, lớn tiếng tán dương:

"Điện hạ quả nhiên thân thủ rất tốt, nhanh như vậy đã được một con mồi!"

Ngũ hoàng tử thích được khen lớn tiếng như vậy, nắm lỗ tai con thỏ đưa cho Tiết Dao, hào khí ngút trời mây:

"Ừ! Con này cho ngươi!"

Tiết Dao không khách khí chút nào, tiếp nhận con thỏ.

"Tạ ơn Điện hạ ban thưởng!"

"Điện hạ chờ nhìn ta đi."

Thất hoàng tử lập tức mở công năng máy hát lập lại, vừa bảo đảm với Tiết Dao vừa muốn ngăn cản hắn tiếp thu Ngũ ca bố thí.

Tiết Dao không để ý bé mập mạp bất mãn, nắm lấy cơ hội lôi kéo Ngũ hoàng tử:

"Hay là ta và ngài cùng chung một đội tham gia thi đấu săn bắn."

"Thi đấu săn bắn?"

Ngũ hoàng tử tò mò nhìn Tiết Dao.

Tiết Dao giơ tay chỉ đám thư đồng đỏ mắt cách đó không xa, nói quy tắc tranh tài.

"Thú vị!"

Ngũ hoàng tử có cơ hội khoe tài, lập tức vung tay lên. Gọi đám thư đồng lại đây, Ngũ hoàng tử tuyên bố:

"Mười lượng đặt cược quá ít, không thú vị. Hay là như vậy đi, các ngươi năm người một tổ, ta cùng A Dao hai người một tổ. Giờ Dậu hết hạn, so số lượng con mồi, ít hơn một con mồi là ra mười lượng bạc."

"Hai người một tổ?"

Thất hoàng tử không hài lòng mà nhìn về phía Ngũ ca.

"Ba người đi!"

Tiết Dao nhanh chóng quan tâm Thất hoàng tử, khẩn cầu Ngũ hoàng tử:

"Mang theo Thất hoàng tử đi. Không chừng trùng hợp cũng có thể bắn trúng một con mồi đó!"

"Trùng hợp?"

Thất hoàng tử quay đầu lạnh lùng nhìn Dao Dao ngốc.

"Nhất định có thể bắn trúng!"

Tiết Dao ngoan ngoãn đổi giọng, cũng giơ tay vuốt tóc Thất hoàng tử.

"Không có chuyện gì, một chốc ta bắn được đều tính cho ngài!"

Thất hoàng tử cong khóe môi:

"Gia chờ."

Tiết Dao:

"..."

Kỳ quái, gần đây luôn cảm thấy bé mập mạp có chút khác lạ.

Nhất định là ảo giác.

Một phía khác, nhóm thư đồng sắc mặt tái xanh, nhìn chằm chằm Thường Thuận bên cạnh lấy đá ném vào chân mình.

Tiết Dao cư nhiên lôi kéo hai hoàng tử vào một đội, tiền đặt cược còn tăng đến một con mồi mười lượng bạc. HunhHn786, đây là muốn bọn họ táng gia bại sản mà.

Bọn họ hối hận đã không còn kịp rồi, Ngũ hoàng tử tuyên bố thi đấu bắt đầu.

Một đám thư đồng lập tức phân công nhau đi vào sâu trong rừng cây tìm kiếm con mồi, nỗ lực giảm bớt tổn thất.

Bởi vì có Ngũ hoàng tử, Tiết Dao không có áp lực gì, mang theo bé mập mạp theo phía sau Ngũ hoàng tử. Bọn họ giống như du sơn ngoạn thủy, ngắm cảnh sắc trong rừng.

"Chỗ rừng này con mồi tương đối thưa thớt."

Một con thỏ cũng không nhìn thấy. Tiết Dao nhấc cung, cảm khái chính mình không có đất dụng võ.

Thất hoàng tử bên cạnh bật cười một tiếng.

"Điện hạ cười cái gì?"

Tiết Dao cảnh giác liếc mắt nhìn bé mập mạp.

Thất hoàng tử nhấc ngón tay chỉ bụi cỏ phía tây nam.

"Làm sao vậy?"

Tiết Dao phát hiện bên kia bụi cỏ trống rỗng.

"Có gió?"

Thất hoàng tử nhắc nhở hắn.

"Không có nha."

Tiết Dao không cảm giác được gió.

"Cỏ động?"

Thất hoàng tử tiếp tục nhắc nhở.

Tiết Dao định thần nhìn lại, phát hiện cỏ nhẹ nhàng lay động.

"Ừ, có một chút... A! Nhất định là có con gì ở bên trong!"

Thất hoàng tử dùng tay làm động tác mời.

Tiết Dao lập tức nâng cung cài tên, chạy như bay đuổi theo.

Nhưng mà bị tiếng bước chân quấy nhiễu, tốc độ con mồi càng nhanh hơn so với Tiết Dao, chớp nhoáng trốn chạy khỏi hiện trường.

"Ai nha! Chạy rồi!"

Tiết Dao bóp cổ tay than thở.

Thất hoàng tử nói:

"Để Ngũ ca đánh hôn mê cho ngươi bắn."

"Không cần!"

Tiết Dao nghiêm túc giáo dục bé mập mạp:

"Con mồi hôn mê bắn có ý gì? Săn thú là phải tự tay bắt con mồi."

"Vậy trước tiên cần phải tìm con mồi tai điếc."

Thất hoàng tử uyển chuyển ám chỉ Dao Dao ngốc mới tạo tiếng bước chân rung trời.

"Điện hạ có ý gì?"

Tiết Dao cảnh giác.

Lời này sao như khinh bỉ kỹ thuật săn bắn người ta!

Luôn cảm thấy Long Ngạo Thiên gần đây càng ngày càng tệ. Nói lời này có phải cố ý hay không?

Nhưng nghĩ tới Thất hoàng tử được mình che chở hạnh phúc lớn lên, Tiết Dao cảm thấy bé mập mạp tuyệt đối sẽ không biến thành ác ma phúc hắc như trong nguyên tác.

Nhất định là suy nghĩ nhiều rồi!

Thất hoàng tử thoáng nhướn mày, nghiêng đầu vẻ mặt vô tội:

"Hả?"

Tiết Dao:

"..."

Quả nhiên là suy nghĩ nhiều!

Người cha Tiết Dao lập tức vui vẻ mang bé mập mạp nhà mình tiếp tục tìm con mồi.

Hắn cả con mồi cũng không phát hiện ra, Ngũ hoàng tử liền nhấc theo một con thỏ hoang chạy như bay trở về.

"Sao rồi! Hai người các ngươi được mấy con?"

Ngũ hoàng tử thấy người hầu trong tay không có con mồi, suy đoán Lão Thất còn chưa có săn được gì, liền tìm lại tôn nghiêm ca ca.

"Chúng ta một con mồi cũng không thấy. Điện hạ thật là lợi hại, trong chớp mắt liền săn được một con thỏ!"

Tiết Dao thành tâm thành ý cảm khái.

Ngũ hoàng tử khiêm nhường nhìn về phía Thất hoàng tử:

"Lão Thất sao còn chưa động thủ?"

"Không quá biết."

Thất hoàng tử nói.

"Ha ha ha. Ngươi thôi đi!"

Ngũ hoàng tử bị đệ đệ chọc cười, cho là hắn cố ý đùa giỡn, thuận miệng thúc giục:

"Ngươi mà không động thủ, ca liền trục xuất ngươi ra khỏi đội."

Thất hoàng tử vừa nghe đã nổi giận, chu mỏ, nghiêng đầu làm nũng với Tiết Dao:

"Ứ, không muốn không muốn!"

Tiết Dao lập tức vuốt tóc bé mập mạp.

"Ngũ hoàng tử cùng Điện hạ đùa giỡn thôi, ta sẽ không có không muốn Điện hạ!"

Không thể trách Tiết Dao cưng chiều bé mập mạp nhà mình. Vì Thất hoàng tử mắc chứng chướng ngại tình cảm, trước khi thành niên phải tránh bị kích thích, không thể bị lạnh nhạt xa lánh, không thì phát triển tính cách so với đứa trẻ bình thường sẽ bị ảnh
hưởng nghiêm trọng hơn.

"Tiểu tử ngươi đùa cái gì?"

Ngũ hoàng tử không hiểu Lão Thất làm gì, mặc kệ hắn chơi, chuyển sang chỉ đạo Tiết Dao kỹ xảo đi săn cùng bắn tên.

Ngũ hoàng tử cho là thất đệ có thể tự lực cánh sinh, không cần mình chỉ đạo.

Bình thường khi săn bắn bắt đầu Thất hoàng tử chỉ trong vòng một canh giờ đã hoàn thành số lượng con mồi phụ hoàng quy định. Báo cáo kết quả xong, hắn sẽ trở về chỗ nghỉ tự mình chơi cờ.

Hiếm khi có Tiết Dao tham gia săn bắn mùa thu, Thất hoàng tử có lưu hứng thú ở lại bãi săn chơi.

Tiết Dao cùng Ngũ hoàng tử học chút kỹ xảo, hoàn toàn tự tin gật đầu:

"Đã hiểu đã hiểu! Điện hạ nhìn ta đi!"

Hai vị hoàng tử đều rất muốn "nhìn hắn săn bắn", phân công nhau giúp Tiết Dao tìm con mồi. Vừa thấy bụi cỏ lay, liền chỉ "người mù săn bắn" Tiết Dao vị trí con mồi cụ thể, chờ hắn giương cung thả tên.

Một con thỏ màu xám đang ăn cỏ, Tiết Dao lần này không có đánh rắn động cỏ, nhìn trúng vị trí, nâng cung cài tên.

Luôn có cảm giác không tốt, mấy lần kéo dây cung liền chậm rãi buông ra, vẩy vẩy tay, một lần nữa giương cung.

Vẫn không được, Tiết Dao xoa xoa mồ hôi trán, hít sâu một hơi, lần thứ hai nâng cung cài tên.

Một mũi tên bắn ra.

"Vù!"

Một mũi tên nhọn xé không khí, hướng đến con thỏ màu xám... cắm xuống bụi cỏ bên cạnh.

Con thỏ bị hù chạy.

"Ai nha!"

Tiết Dao giậm chân một cái.

Thất hoàng tử cười khẽ một tiếng, trong chớp mắt nâng cung cài tên. Không một tiếng động, đôi mắt màu nâu nheo lại một chút. Mũi tên bay đi.

"Vèo!"

"Phập!"

Âm thanh đâm xuyên tận xương thịt.

Vốn con thỏ đang chạy trốn, bị mũi tên của Thất hoàng tử đâm xuyên dính trên bãi cỏ, điên cuồng co giật.

"..."

Tiết Dao khó có thể tin, quay đầu nhìn về phía bé mập mạp.

Thất hoàng tử vẻ mặt kinh ngạc:

"Trúng?"

Tiết Dao:

"..."

Mặt mũi người cha không nơi đặt, Tiết Dao lầm bầm một câu:

"Điện hạ vận may thật tốt."

Thất hoàng tử cười:

"Dao Dao không vận may?"

"Ta không cần vận may cũng có thể bắn trúng!"

Tiết Dao đánh cược tôn nghiêm, nhấc cung liền đi.

Hắn phải nghiêm túc rồi.

Nhưng mà, thực tế thì tàn khốc.

Tiết Dao thừa thế xông lên bắn sáu mũi tên hỏng, rốt cục oan ức chạy về phía cầu viện:

"Điện hạ, ngài sao không bắn? Cùng ta săn nha?"

Thất hoàng tử rốt cục chờ đến thời cơ, nghiêng đầu, cùng Dao Dao ngốc bàn điều kiện:

"Gia không quá biết. Rất mệt. Một con thỏ một bình sữa."

"Ta cũng không phải cầu ngài giúp ta bắn!"

Tiết Dao nổi giận:

"Chỉ là sợ Điện hạ buồn chán mà thôi! Coi như ngài không giúp đỡ, ta cũng có thể bắn trúng con mồi!"

Thất hoàng tử gật gật đầu, đưa tay làm động tác mời.

Tiết Dao tức giận lại bắt đầu săn thú.

Mũi tên thứ nhất, sai lệch.

"Cây kia ngăn trở tầm nhìn, ta không thấy rõ!"

Tiết Dao lập tức giải thích.

Thất hoàng tử gật gật đầu, ra hiệu hắn tiếp tục.

Mũi tên thứ hai, sai lệch.

"Cung tên không chính xác không quá tốt!"

Tiết Dao cảm thấy cung rất không tiện tay, quay đầu nhìn cung sừng trâu trong tay Thất hoàng tử.

Thất hoàng tử lập tức đem cung sừng trâu đổi cho Dao Dao ngốc.

Mũi tên thứ ba, sai lệch.

"Ha ha ha ha..."

Ngũ hoàng tử ôm bụng cười.

"A Dao, kỹ thuật bắn cung của ngươi cũng quá kém! Tính toán một chút ta tự đi săn thôi. Ngươi qua bên kia tập bắn gốc cây, luyện tập một hồi đi."

"Không kém, có nguyên nhân."

Thất hoàng tử hủy bỏ phán đoán của Ngũ ca, nghiêm túc nhìn về phía Tiết Dao:

"Lần này không bắn trúng là tại sao? Điện hạ còn muốn nghe Dao Dao mượn cớ."

Tiết Dao:

"..."

Bé mập mạp là đứa con bất hiếu. Có biết nói chuyện hay không!

"Kiếm cớ có ích lợi gì, ngươi giương cung nhưng không nắm chắc được vị trí!"

Ngũ hoàng tử không thể làm gì khác hơn đi tới phía sau Tiết Dao, tay dắt tay chỉ dẫn hắn cách bắn tên. Nhắm vào một thân cây cách đó không xa, mũi tên bắn ra.

"Ngươi cứ bắn như thế! Hiểu chưa?"

Tiết Dao gật gật đầu, bản thân cân nhắc một phút chốc.

Thất hoàng tử im lặng không nói đi tìm con mồi.

Tiết Dao đang chuẩn bị đuổi theo bé mập mạp nhà mình, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh hệ thống đã lâu không gặp.

"Nhắc nhở của hệ thống: thời gian nhiệm vụ mở ra hai mạch nhâm đốc của Lục Tiềm là ba tháng kể từ bây giờ. Vượt quá thời hạn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng lực chiến đấu Lục Tiềm. Mong kí chủ không ngừng cố gắng."

- ---------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiết Dao đối với chính sự là một loại thái độ, đối xử với bé mập mạp nhà mình là một thái độ khác.

Tiết Dao và bé Bảy lớn lên cùng nhau, cũng dùng phương thức ở chung của trẻ con. Thói quen đáp ứng sở thích của bé mập mạp, cũng không dùng cách dạy học nghiêm túc cứng nhắc đối đãi bé Bảy. HunhHn786

Bé Bảy vốn dễ dàng cảm nhận thiếu hụt, Tiết Dao càng hi vọng dùng tính cách ngây thơ chân thành của trẻ con ở cùng hắn. Từ khi bắt đầu đã là thái độ này, qua nhiều năm như vậy cũng quen rồi, cũng không phải giả bộ non nớt. Đối với chính sự Tiết Dao vẫn là khiêng định.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện