Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân

Nghĩ bậy nghĩ bạ


trước sau

Tiết Dao trở vào lều hai thư đồng khác cũng tỉnh rồi.

Thấy Tiết Dao cầm trong tay một cái cung sừng trâu màu nâu, hai cặp mắt đều nhìn đăm đăm.

Nhìn màu sắc, chất liệu, ở giữa còn khảm ba viên phỉ thúy, liền biết cái cung này tuyệt đối giá trị không nhỏ.

"Đây là cung Điện hạ đưa cho ngươi à? Tại sao đưa tới cho ngươi?"

Thư đồng tên Trương Anh trừng mắt nhìn Tiết Dao.

"Có thể là chê ta tài bắn cung quá kém, đưa cung để ta luyện tay nghề một chút."

Tiết Dao trở lại chỗ chăn đệm mình nằm thả cung xuống, không nhanh không chậm mặc quần áo chỉnh tề.

"Cung này đưa cho ngươi?"

Một thư đồng khác cũng mở to mắt kinh ngạc.

"Đưa cho ngươi?"

Trương Anh nuốt ngụm nước bọt, đưa tay cẩn thận từng li từng tí một cầm lấy cái cung quý báu. Ngón tay chậm rãi lướt qua ba viên phỉ thúy, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Dao, nói.

"Thật sự chỉ mình ngươi có đãi ngộ tốt. Ta theo Ngũ hoàng tử nhiều năm như vậy, đem hết phần thưởng gộp lại cũng không bằng được giá trị đá quý trên cung này."

"Ca ca nói đùa."

Tiết Dao buộc chặt thắt lưng, cười nhạt nói:

"Ngũ hoàng tử phóng khoáng như vậy, bình thường ngài thưởng sao có thể ít? Nào giống Thất hoàng tử nhà ta, xưa nay cũng không khen thưởng ta."

Bé mập mạp không quá biết giao tiếp, khen thưởng là không thể có. Ngược lại Tịch Phi có thưởng Tiết Dao. Mà cái đó không thể nói cùng mấy thư đồng khác, miễn việc chọc bọn họ tức đỏ mắt.

Trương Anh nghe vậy sững sờ, nghĩ đến Thất hoàng tử xác thực không giống như là chủ nhân biết thưởng người hầu, liền kinh ngạc nói:

"Vậy cung này là ai đưa cho ngươi?"

"Còn chưa biết nữa. Mới vừa rồi bên ngoài thị vệ đại ca đi rất gấp, chỉ nói là Điện hạ đưa."

Tiết Dao trả lời.

Thư đồng còn lại nghe lập tức nhảy dựng lên:

"Thị vệ kia nói là đưa cho ngươi? Sẽ không nhận lầm người chứ?"

Trương Anh lập tức thay Tiết Dao trả lời:

"Phí lời. Không đưa cho Tiết nhị công tử, lẽ nào đưa cho ngươi? Không có nghe bên ngoài lều hô mấy lần tên Tiết Dao sao?"

Thư đồng còn lại nghe vậy mặt đỏ lên, không nói.

Tiết Dao kinh ngạc nhìn Trương Anh một cái, nghĩ thầm mặt trời hôm nay mọc phía tây. Trương Anh là cuồng ma ganh tỵ đỏ mắt lại giúp hắn nói chuyện, khi không lấy lòng.

Quả nhiên, sau một khắc Trương Anh liền vẻ mặt lấy lòng đối với Tiết Dao cười nói:

"Ta còn chưa từng sờ qua cung tốt như vậy. Tiết công tử có thể cho ta mượn một ngày giải sầu không?"

Tiết Dao cũng không giận, cười cười nói:

"Ta thật ra không sao cả, nhưng cung này còn chưa biết là vị chủ nhân nào đưa. Hơn nữa chưa chắc là tặng cho ta, có lẽ chỉ là cho ta mượn. Nếu ngày đầu tiên nhận cung, ta xuất hiện mà không mang theo cung bên người, khó tránh khỏi chọc chủ nhân tức giận, hỏi tới cũng không tốt."

Có thể cho mượn, nhưng xem ngươi có dám cầm hay không.

Trương Anh tỉ mỉ nghĩ lại, quả nhiên không dám cầm, ngoan ngoãn đem cung trả về, thân thiết cười cười:

"Vậy sau này có cơ hội đệ nhớ cho huynh mượn nhé."

"Ta cũng muốn!"

Thư đồng còn lại không thể chờ đợi được xếp hàng mượn cung.

Ngũ hoàng tử xưa nay luôn là người tích cực săn bắn nhất. Sáng sớm, hắn từ trong lều đi ra. Nhóm người hầu lập tức đem trang bị ra để hoàng tử chọn lựa ngày hôm nay đeo vũ khí gì, cùng mang theo bộ dụng cụ săn nào.

Ngũ hoàng tử nhìn tới nhìn lui, hận không thể mang theo tất cả, chỉ trách người đi theo hầu không đủ dùng.

Lục hoàng tử cũng ra khỏi lều vải, bị ánh nắng chiếu đến nheo mắt lại. Hắn tùy tiện liếc nhìn đồ vật người hầu đem ra, liền nhẹ giọng dặn:

"Hai cái bộ bẫy thú đừng mang theo, mệt nhọc còn dễ dàng cắt tay."

Thái giám hầu hạ cảm động không thôi. Cũng chỉ có chủ nhân nhà bọn họ mới thương cảm nô tài. HunhHn786 Hoàng tử nhà khác hận không thể bắt người theo hầu khiêng mười bộ bẫy thú.

Không bao lâu, Nhị hoàng tử cùng Thái tử lục tục đi ra khỏi lều bạt cùng hai đệ đệ thảo luận hôm nay săn khu vực nào.

Bọn họ đi đến đại trướng, chuẩn bị dùng bữa sáng.

Vừa vào cửa liền phát hiện thất đệ đã ngồi ở bên cạnh bàn, tao nhã ung dung cắt thịt dê nướng.

"Ăn ít chút, ăn nhiều một chốc chạy lại khó chịu."

Lục hoàng tử đi tới bên bàn cầm lấy dao định cắt một miếng từ khối thịt lớn trong cái mâm trước mặt Thất hoàng tử.

"Coong!"

Thất hoàng tử tay mắt lanh lẹ một dao xuyên vào trong thịt. Mũi dao xuyên qua khối thịt, va chạm mặt khay, phát ra một tiếng vang giòn. Hắn thành công ngăn chặn bữa sáng bị đoạt đi.

"Lão Thất không ngoan."

Lục hoàng tử dùng biểu tình nghiêm khắc yêu cầu thất đệ buông tay.

"Cho hắn ăn đi, một chốc đi bộ tiêu thực trước, sau đó lại săn bắn."

Thái tử lên tiếng, ánh mắt rơi vào khuôn mặt đệ đệ bảo bối đã dần dần gầy đi. Dù rằng khuôn mặt Thất hoàng tử vẫn nhiều thịt. Hắn thở dài nói:

"Gần đây Lão Thất ngày càng gầy."

"Đúng vậy, cằm đã mất đi hai ngấng thịt."

Ngũ hoàng tử nói đùa:

"Thật dễ nuôi. Hay là hôm nay cũng đừng săn thú, đại ca săn được nhiều lắm, phân vài con cho Lão Thất, liền đủ báo cáo kết quả."

Thất hoàng tử là nghe hiểu được trào phúng, bản thân không phục nói khoác:

"Điện hạ rất là lợi hại, không cần đại ca cho."

"Lợi hại bao nhiêu?"

Tam hoàng tử đi vào lều lớn, hất cằm, vẻ mặt tự kiêu mà khiêu khích:

"Hay là Lão Thất hôm nay cùng ta chung một đội, để ngươi học hỏi tài bắn cung của Tam ca."

Lục hoàng tử thấy người tới là tam ca theo thói quen quay sang che chắn thất đệ, nói với Tam hoàng tử.

"Chúng đệ hôm nay đã hẹn cùng Ngũ ca luyện tập bắn cung."

"Vậy sao?"

Tam hoàng tử đi tới chỗ ngồi đối diện phía bên kia bàn. Hắn khom người chống tay trên bàn, cười mà không cười nhìn chằm chằm Thất hoàng tử:

"Không muốn luyện tập cùng Tam ca?"

Lục hoàng tử lập tức khoác lác nói:

"Ngũ ca tài bắn cung rất tốt, còn có thể dùng nhiều cách biến hóa đa dạng, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, giống như ba đầu sáu tay."

Tam hoàng tử kề sát vào mặt Thất hoàng tử, cười như uy hiếp nói:

"Thật sự có người ba đầu sáu tay?"

"Có."

Thất hoàng tử mặt không hề cảm xúc nhìn chằm chằm mặt Tam ca.

"Nhiều hơn ngươi ba cái đầu."

Tam hoàng tử:

"..."

Ý là hắn căn bản không đầu óc?

Vốn nghiêm mặt mấy hoàng tử không nhịn được cười phun.

"Tiểu tử ngươi..."

Tam hoàng tử giận không nhịn nổi, vung tay lên muốn đánh thất đệ, chợt nghe thấy bên cạnh có tiếng ho khan đáng sợ quen thuộc.

Quay đầu nhìn lại, hắn thấy đôi mắt Thái tử đằng đằng sát khí nhìn chăm chú vào chính mình.

Tam hoàng tử lúc này nhớ tới mình có một cái đầu, bàn tay mềm nhũn vỗ vỗ vai Lão Thất:

"Ăn từ từ, đừng để nghẹn."

Ánh mắt Thái tử tràn ngập sát khí, lúc này mới trở nên bình tĩnh, cúi đầu tiếp tục dùng bữa.

Cảnh báo dạy dỗ bằng hành động giải trừ!

Trái tim Tam hoàng tử nâng cao đã rơi xuống trở lại.

Sớm muộn gì hắn cũng sẽ giáo huấn tạp chủng này một trận, nhưng phải thừa dịp
đại ca không có mặt.

Tiết Dao mang theo cái cung không biết vị Điện hạ nào đưa, cùng một đám người hầu đi đến bãi săn rất sớm.

Rốt cục đợi được các hoàng tử vào sân. Tiết Dao vội vàng tìm tới bé mập mạp của mình.

Đầu tiên hắn cố ý chơi đùa cái cung trong tay, nhiều lần khen:

"Cung này thật là đẹp nha!"

Một phen thăm dò, phát hiện Thất hoàng tử không có bất kỳ phản ứng nào.

Tiết Dao không tiện trực tiếp hỏi Thất hoàng tử về cái cung này.

Nếu như là hoàng tử khác vượt qua chủ tử nhà mình, ban thưởng vật phẩm quý trọng như vậy, không chỉ có nhóm thư đồng ganh tị đỏ mắt, chủ tử nhà mình cũng sẽ có ý kiến.

Huống hồ thị vệ kia không có nói là vị Điện hạ nào đưa, liền nói rõ người đưa khả năng cũng lo lắng mọi người khó xử.

Nếu người đưa không muốn bị người ta biết, Tiết Dao thấy tốt nhất làm bộ như Thất hoàng tử thưởng, để tránh thêm phiền phức. HunhHn786

Một đội ngũ đi vào bãi săn, có thái giám đến thông báo, nói hôm nay mấy vị hoàng tử đi khu vực săn bắn phía đông nam.

Thái tử muốn tự mình dẫn đội, đồng thời truyền thụ kỹ xảo săn bắn.

Tin tức này đối với fanboy Tiết Dao mà nói quả thực là niềm vui lớn. Nghe được tin tức, hắn liền vắt chân lên cổ chạy đến khu vực săn bắn phía đông nam.

Chạy chạy, cảm giác thiếu thiếu cái gì, Tiết Dao quay đầu nhìn lại. "Bị vứt bỏ", Thất hoàng tử phùng mang chu mỏ đứng tại chỗ, phảng phất mười ngày không được uống sữa, ủy khuất vô cùng.

Tiết Dao nhanh chóng chạy về dắt theo bé mập mạp cùng đi nhờ vả Thái tử gia.

Thời điểm vào khu vực săn bắn, có những người đang dỡ hàng xuống, Tiết Dao nhìn thấy đại ca thị vệ sáng sớm nay đưa cung cho mình.

Tiết Dao liền lên tinh thần, luôn chú ý nhất cử nhất động của thị vệ kia. Hắn muốn theo dõi xem thị vệ kia tột cùng là thủ hạ của vị hoàng tử nào.

Sau đó không lâu, thị vệ kiểm tra xong đồ vật chuyển giao cho hai người hầu. Hai người hầu chạy nhanh vào đội ngũ, cuối cùng đưa cho... thư đồng của Ngũ hoàng tử.

Ngũ hoàng tử?

Tiết Dao hết sức kinh ngạc.

Vị Ngũ ca này nói chuyện như máy hát, vẫn luôn rất hào phóng, dũng cảm, tính cách thô lỗ. Theo lý mà nói hắn không thể đặc biệt chuẩn bị một cây cung tốt cho Tiết Dao.

Tiết Dao nghĩ bậy nghĩ bạ. Nhớ lại những năm gần đây, Ngũ hoàng tử đối với mình đặc biệt tốt, ánh mắt dần dần bắt đầu nghi hoặc.

Nhớ rõ trong nguyên tác, Ngũ hoàng tử cùng Vương phi của mình quan hệ tương đối xa cách. Hắn cũng không có nạp trắc phi.

Đương nhiên có thể là do Hoàng đế tứ hôn. Một đôi phu thê không có tình cảm. Sau ngày đại hôn Ngũ hoàng tử không ngừng mang binh xuất chinh, cho nên phu thê vẫn luôn không thể thân mật.

Ngũ hoàng tử có tiếng không ham mê nữ sắc, thậm chí ở trong quân còn có lời đồn Ngũ hoàng tử thích nam sắc.

Trong mắt Tiết Dao vị Điện hạ này là máy hát thẳng nam, tất nhiên xem lời đồn kia là chuyện cười.

Mà vào giờ phút này, nghĩ đến Ngũ hoàng tử đối với mình đặc biệt quan tâm...

"Làm gì mà ngẩn ra vậy?"

Giọng nói bá đạo của Ngũ hoàng tử cắt ngang suy nghĩ Tiết Dao.

Tiết Dao run run một cái, quay đầu sốt sắng mà nhìn về phía Ngũ hoàng tử.

Ngũ hoàng tử nhấc cánh tay trái để ở trên bả vai Tiết Dao, cà lơ phất phơ mà mở miệng nói:

"Khu vực săn bắn này có mãnh thú qua lại, một chốc ngươi phải ngoan ngoãn đi theo ta."

"..."

Thân thể Tiết Dao có chút trở nên cứng.

Đổi lại trước đây, hắn không cảm thấy kỳ quái. Ngũ hoàng tử thường cùng nhóm thư đồng kề vai sát cánh. Mà vào giờ phút này, kết hợp nội dung lời đồn trong nguyên tác...

Tiết Dao bỗng nhiên cảm giác cung trong tay rất nóng.

"Ta phải theo Thất hoàng tử điện hạ!"

Tiết Dao nhanh chóng tránh thoát "ôm ấp" của Ngũ hoàng tử, như một làn khói chạy đến phía sau bé mập mạp trốn.

Lục hoàng tử đi ở bên cạnh Thất hoàng tử, thấy Tiết Dao vẻ mặt căng thẳng, liền thân thiết hỏi:

"Ngươi làm sao vậy?"

"Không có chuyện gì..."

Tiết Dao cười gượng:

"Ngũ hoàng tử nói nơi này có mãnh thú qua lại, ta..."

Thất hoàng tử phía trước đứng nghiêm, quay người. Ánh mắt hung tàn nhìn chằm chằm Tiết Dao. Hắn chậm rãi đem bánh quế trong tay bóp nát, biểu lộ ra sức mạnh, lãnh khốc mà mở miệng nói:

"Có Gia ở đây!"

"... À."

Tiết Dao vẻ mặt lạnh nhạt:

"Có Điện hạ ở đây, ta liền an tâm."

Lục hoàng tử khẽ cười một tiếng, cụp mắt nhìn cung trong tay Tiết Dao.

"Cung này vừa tay không?"

Tiết Dao cúi đầu nhìn cung trong tay.

"À, ta còn chưa có thử qua. Cung tốt như vậy, ta dùng thật đúng là phung phí của trời."

+

Lục hoàng tử nheo lại đôi mắt sáng lộng lẫy rạng rỡ:

"Hôm qua là ngươi nói chỉ cần có cung tốt."

Tiết Dao sững sờ, giương mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Lục hoàng tử vẫn còn nét trẻ con.

Sao lời này nghe ra giống cung là hắn đưa?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện