Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân

Phu thê Thái tử


trước sau

Hoàng hậu chọn xong món đồ thủ công mỹ nghệ yêu thích liền gọi bữa tối, lưu Tiết Dao ở lại ăn xong mới ra về.

Đương nhiên mọi người trước tiên cung tiễn Hoàng hậu về trước.

Hoàng hậu đi, phu thê Thái tử cũng nên đến thời điểm tiểu biệt thắng tân hôn. Nhưng mà Hoàng hậu đi cũng không quên dẫn theo Thái tử phi đi Phật đường.

Hoàng hậu còn đặc biệt lưu lại một cung nữ thân hình đẩy đà của mình hầu hạ Thái tử tẩy trần.

Thái tử phi không biểu hiện ra bất mãn cùng oan ức, vẻ mặt ngoan ngoãn. Tranh thủ lúc Hoàng hậu không để ý, nàng như đói như khát mà quay đầu nhìn Thái tử một cái.

Chỉ nhìn một chút, nàng liền cúi đầu, động đậy khóe miệng.

Tiết Dao thậm chí có thể từ thần sắc nàng, tưởng tượng ra hai tháng qua nàng nhớ nhung lo lắng trượng phu bao nhiêu.

Hiển nhiên, Thái tử phi không để ý thức đêm chép kinh, khả năng cũng không quan tâm Hoàng hậu lưu lại cung nữ hầu hạ. Thái tử bình an trở về, đủ để giải tỏa khổ sở lo âu trong lòng nàng.

Thái tử tựa hồ có thể cảm giác được, hắn cũng nhìn thấy thê tử thỏa mãn.

Vì vậy, khi đưa liễn Hoàng hậu ra khỏi điện Thái tử, dọc đường hắn cố ý đi ở chỗ thê tử dễ dàng nhìn thấy mình nhất.

Thái tử phi lo lắng hành động của phu quân khiến Hoàng hậu bất mãn, ánh mắt thỏa mãn có chút hoang mang. Thậm chí nàng lén lút hướng Thái tử phất tay, cầu hắn trở lại đúng vị trí.

Vì hốt hoảng, khăn trong tay Thái tử phi rơi xuống. Nàng đang muốn bắt lại, một cơn gió thổi tới khiến giơ tay bắt hụt.

Cũng không dự định lấy khăn về, dư quang Thái tử phi lại nhìn thấy Thái tử bước nhanh về phía trước. Giơ tay chặn khăn đang bay lượn, sau đó Thái tử sải bước đi tới bên cạnh Thái tử phi.

Đem khăn nhét vào trong tay nàng, Thái tử nói khẽ với Thái tử phi:

"Nàng yên tâm."

Thái tử phi sững sờ. Đột nhiên, nàng không biết mình còn có cái gì có thể không yên lòng. Nam nhân của nàng đã an toàn hồi kinh, nàng còn cần lo lắng gì chứ.

Thái tử bị dáng dấp ngây ngốc của thê tử chọc cho cười một chút. Hắn tiến đến bên tai nàng, thấp giọng nói:

"Cô sẽ không chạm những nữ nhân khác."

Thân thể Thái tử phi bắt đầu khẽ run.

Nam nhân này ở xa nhìn lại cũng đã làm cho nàng ngơ ngác. Hắn nói lời tâm tình, nàng sao chịu nổi, đã đủ cho nàng ở một đêm Phật đường tâm loạn thần mê.

Tuy rằng câu nói kia đối với Lục Cẩm An chỉ là một loại cam kết mang tính chất trách nhiệm.

Lục Cẩm An tướng mạo tuấn tú tác phong cẩn thận. Thực tế về phương diện tình cảm, hắn cũng không hiểu được cách dỗ dành nữ nhân. HunhHn786

Đối với hắn mà nói, người có trách nhiệm là không thể giống phụ hoàng phụ lòng thê tử.

Trước tám tuổi, Lục Cẩm An cũng từng thấy phụ hoàng như keo như sơn cùng mẫu hậu, cũng từng cơ hồ nhận hết toàn bộ tình thương của cha.

Đến khi Hoa Quý phi xuất hiện, Lục hoàng tử ra đời.

Phụ hoàng di dời toàn bộ quan tâm từ chỗ mẫu hậu đến chỗ Hoa quý phi.

Lục Cẩm An đã từng cùng Hoàng hậu ngày ngày nhìn chằm chằm ngoài cửa mong mỏi Hoàng đế hạ triều, đến Trữ Tú cung, đổi thường phục, cùng mẹ con bọn họ chơi đùa trò chuyện.

Thế nhưng vẫn luôn không đợi được.

Thẳng thắn mà nói, Lục Cẩm An đã từng hận Hoa Quý phi cùng Lục hoàng tử.

Rồi Tịch Phi vào cung, mẹ con Hoa Quý phi lặp lại bi kịch của mẹ con Hoàng hậu. Thái tử mới dần dần bình thường trở lại, cũng suy nghĩ rõ ràng hơn.

Sai không phải người nữ nhân cướp phụ hoàng, sai chính là bản thân phụ hoàng.

Lục Cẩm An không muốn tái diễn sai lầm của phụ hoàng.

Chứng kiến phu thê Thái tử thể hiện tình cảm, khiến cẩu độc thân Tiết Dao không khỏi ganh tị.

Đời trước bởi vì bị cha mẹ vứt bỏ, nhận trợ cấp ít ỏi, phải vừa học vừa làm thêm để đủ chi phí sinh hoạt. Tiết Dao cảm thấy mình điều kiện quá kém, không tiền không thời gian nói chuyện yêu đương, sợ gieo vạ cho con gái nhà người ta.

Vốn chỉ muốn học thật giỏi, thăng tiến nhanh, kiếm nhiều tiền sẽ bắt đầu yêu đương ngọt ngào. Kết quả không đợi được tốt nghiệp, hắn đã gặp tai nạn máy bay.

Sao thảm đến như vậy!

Bất quá, đời này mới mười bảy tuổi, hắn đã được Hoàng hậu thưởng một ngàn lượng bạc trắng.

Tiền đồ xán lạn, nhất định phải tìm một người...

Tiết Dao bị ý nghĩ bốc lên trong đầu làm sợ hết hồn.

"Nhất định phải tìm một đối tượng vừa tốt vừa có trách nhiệm như Thái tử."

Gì vậy trời?

Hai đời đều là cẩu độc thân, đã không tiền đồ đến mức không dám ước mơ cô nương à!

Tiết Dao cảm thấy tinh thần của chính mình ở trạng thái rất nguy hiểm, phải bình tỉnh lại!

Vốn định từ biệt Thái tử xong, Tiết Dao sẽ về Thanh Khung điện dỗ dành bé mập mạp. Nhưng Hoàng hậu thưởng một đống đồ vật, Thái tử sắp xếp xe ngựa đưa Tiết Dao xuất cung về phủ.

Cũng không thể để người của Thái tử đem một đống đồ vật đi Thanh Khung điện chờ hắn dỗ trẻ con rồi kéo một vòng ra cung. Tiết Dao chỉ có thể theo xe ngựa ra khỏi cung, chờ ngày mai đi học lại dỗ dành bé mập mạp sau.

Trở về Chu phủ, mẫu thân Chu Nhụy cùng ông ngoại Chu Xung đều bị phần thưởng của Tiết Dao dọa sợ cháng váng.

Tiết Dao không chịu thi lấy công danh, Chu Xung vẫn luôn không coi trọng đứa cháu ngoại này. Bây giờ thấy hắn dùng thân phận thư đồng thể hiện tài năng được Thái tử coi trọng, Chu Xung không khỏi nhìn đứa cháu ngoại với cặp mắt khác xưa.

Tiết Dao đem một ít đặc sản cùng đồ mỹ nghệ mang từ thành Kim Lăng về, đưa cho mẫu thân. Một ngàn lượng bạc thưởng hắn cũng đưa Chu Nhụy.

Chu Nhụy cảm thấy con trai đã lớn rồi. Sau khi rời Tiết phủ, nàng không có tái giá. Nàng muốn Tiết Dao đem bạc đến tiền trang gửi, làm một ông chủ nhỏ tự quản lý tài sản.

Sáng sớm ngày hôm sau, đến lớp, Lục hoàng tử đem theo con thỏ của Tiết Dao đến.

Con thỏ so với hôm qua thoạt nhìn có tinh thần hơn không ít, cũng thơm tho.

Lục hoàng tử đặc biệt tỉ mỉ chỉ dẫn Tiết Dao một ít kinh nghiệm chăm sóc thỏ.

Tiết Dao rất sợ nuôi chết thỏ. Dù sao trễ như vậy rất khó tìm đến con thứ hai, cho nên hết sức chăm chú nghe kinh nghiệm tâm đắc của Lục hoàng tử.

Ngũ hoàng tử cùng Thất hoàng tử đi vào lớp.

"Ta cảm thấy kiếm thuật chủ yếu quan trọng linh hoạt đa dạng. Ta có khả năng thích hợp vũ khí nghênh chiến chính diện hơn."

Ngũ hoàng tử dọc đường đi luôn tìm cớ cho kiếm pháp sai lầm ngày hôm trước, hi vọng thất đệ hiểu sở trường ca ca không phải chỗ này.

Thất hoàng tử không nói một lời, yên lặng nghe Ngũ ca lải nhải. Vốn không tâm tình gì, mãi đến tận khi đi vào lớp học, ánh mắt lạnh lùng của Thất hoàng tử rơi trên người thư đồng tuyệt tình châu đầu ghé tai cùng Lục ca.

"Ngươi sờ sờ nó nơi này."

Lục hoàng tử chỉ chỉ một chỗ lông trên đầu thỏ.

Tiết Dao cẩn thận dùng ngón tay trỏ nhẹ nhàng sờ sờ, thỏ lập tức nheo mắt lại.

"Thật ngoan a!"

Tiết Dao vui mừng nhìn về phía Lục hoàng tử.

"Sờ lông nơi này rất thoải mái. Thời điểm nó căng thẳng, ngươi làm như thế, nó liền ngoan."

Lục hoàng tử cười.

"Thần kỳ như thế sao?"

Tiết Dao khó có thể tin.

Lục hoàng tử hé miệng nở nụ cười, đem mặt hướng đến gần Tiết Dao.

"Không tin ngươi sờ ta thử xem, ta cũng sẽ biến ngoan nha."

Hai người còn chưa cảm giác được phía sau có ánh mắt sắt bén giống như dao của vị Long Ngạo Thiên nào đó.

Ngũ hoàng tử cũng không chú ý tới Tiết Dao cùng Lục đệ đang bàn luận cái gì. Hắn còn đắm chìm trong suy nghĩ bảo vệ thể diện ca ca của mình, tiếp tục lải nhải giải thích:

"Ngươi biết ta cần gì không? Không phải kiếm cũng không phải cung, mà là một đôi chùy, giống một cây búa lớn, trực tiếp đập nát đầu đối thủ!"

"Như vậy thích hợp không? Hắn dù sao cũng là Lục ca của Gia."

Thất hoàng tử híp mắt nhìn chằm chằm sau gáy Lục hoàng tử, nóng lòng trả lời ngũ ca.

"Ta là nói đập nát đầu đối thủ, không có muốn đập đầu Lục đệ!"

Ngũ hoàng tử không vui:

"Ngươi có nghiêm túc nghe ca nói chuyện hay không!"

Ngũ hoàng tử nói lớn tiếng khiến Tiết Dao cùng Lục hoàng tử đồng thời quay đầu.

"Điện hạ!"

Ánh mắt Tiết Dao sáng lên, ôm lấy thỏ chạy đến trước mặt Thất hoàng tử. Hắn
ôn nhu vuốt ve đầu thỏ khoe khoang:

"Ngài xem, tên tiểu tử này rất ngoan nha? Đặc biệt nghe lời của ta."

Thất hoàng tử nhìn con thỏ trong lồng ngực của Tiết Dao sắc mặt không hề gợn sóng.

Ngũ hoàng tử cũng nhìn thỏ một chút, quay đầu hỏi thất đệ:

"Đây không phải là con thỏ trắng ngốc ngày đó ngươi chạy đi ngự thiện phòng tìm nửa ngày sao? Nuôi không tệ nha? Ngày đó ta thấy nó trọc một nửa, còn bị một con thỏ đen dồn vào góc tường bắt nạt. Còn tưởng rằng không nuôi nổi, không nghĩ tới bây giờ lông ra đủ dài."

"..."

Cái gì? Thất hoàng tử cũng đi ngự thiện phòng tìm thỏ?

Nụ cười trên mặt Tiết Dao dần dần biến mất...

Bé mập mạp nhất định là đi trước một bước cứu ngốc thỏ!

Ý thức được con thỏ giả mạo trong lồng ngực của mình đã bại lộ, Tiết Dao hoảng sợ nhìn về phía Thất hoàng tử.

Thất hoàng tử nhìn hắn hé miệng nở nụ cười, lễ phép mà không mất đi sát khí.

Xong!

Tiết Dao cảm giác mình giờ khắc này giống con thỏ trắng ngốc bị con thỏ đen bắt nạt, nhìn Long Ngạo Thiên run lẩy bẩy.

"Đây là thỏ Lục ca đưa cho Dao Dao."

Thất hoàng tử nhìn chằm chằm Tiết Dao, lại đang trả lời câu hỏi của Ngũ hoàng tử.

"Con thỏ của Gia còn đang nuôi ở trong phòng."

Ngũ hoàng tử hỏi:

"Sao không ôm ra hóng gió một chút?"

"Chỉ còn mấy túm lông, gió thổi một hơi liền trọc toàn bộ."

Thất hoàng tử nói ra tình trạng con thỏ vẫn khỏe mạnh, liền cụp mắt nhìn về phía con thỏ trong lòng ngực thư đồng tuyệt tình, nhẹ giọng nói:

"Dao Dao đã có thỏ mới Lục ca đưa."

Tiết Dao giơ tay đem thỏ nộp lên cho Thất hoàng tử:

"Thỏ này là ta hôm qua lấy từ chỗ ngự thiện phòng. Điện hạ không chê, liền lấy ăn đi."

Thất hoàng tử lãnh khốc nghiêng đầu, không chịu nhận thỏ.

Lục hoàng tử vội vã chạy tới ngăn cản:

"Làm gì ăn nó? Các ngươi không muốn nuôi liền cho ta!"

Nói muốn ôm thỏ đi!

Tay Lục hoàng tử còn chưa có đụng thỏ, Thất hoàng tử đã đoạt đi rồi. Tay nắm lỗ tai thỏ, hắn hung ác nhìn về phía Lục ca, lạnh lùng nói:

"Dao Dao nói đưa cho Nhi thần."

Tiết Dao:

"..."

Bản thân khuyết thiếu nhận biết dẫn đến xưng hô hỗn loạn, ảnh hưởng nghiêm trọng uy nghiêm Long Ngạo Thiên.

Lục hoàng tử còn muốn tranh quyền nuôi thỏ, tiên sinh vừa vặn đến. Các hoàng tử lập tức ngoan ngoãn vào chỗ, bắt đầu buổi học sáng khắc khổ.

Tuy rằng Thất hoàng tử nhận thỏ của Tiết Dao, nhưng khuôn mặt vẫn không có trở nên ấm áp, hiển nhiên còn đang giận.

Tiết Dao chỉ có thể tìm cơ hội lấy lòng, dò hỏi tình hình con thỏ kia:

"Thỏ trắng kia ăn có khỏe không?"

Thất hoàng tử cụp mắt nhìn chằm chằm sách, thấp giọng trả lời:

"Không thấy ngon miệng, Dao Dao không cần nó nữa."

Tiết Dao:

"..."

Bé mập mạp này hoàn toàn là tận dụng mọi thứ ám chỉ chính mình!

Cùng Thái tử đi mua lương thực, còn không phải là vì giúp Thái tử ổn định địa vị!

Nếu không, Tam hoàng tử đắc thế, bé mập mạp nhà ngươi mỗi ngày sẽ bị bắt nạt!

Tiết Dao nhìn bé mập mạp giận phồng má, đột nhiên lòng thấy rất mất mát.

Đứa nhỏ này khi nào mới có thể như Thái tử và Lục hoàng tử, thấu hiểu nỗi khổ tâm trong lòng của người khác chứ?

Do mắc phải chướng ngại nhận biết tình cảm, rất có thể cả đời cũng không hiểu người khác suy nghĩ đi?

Trong lòng Tiết Dao mất mát.

Tuy rằng Tiết Dao chưa bao giờ hi vọng Thất hoàng tử đáp lại ngang bằng sự quan tâm mình đã bỏ ra. Nhưng nghĩ tới chính mình vì bé mập mạp bôn ba lao lực, thậm chí đem ra cả tính mạng, mà ngay cả hiểu chuyện cơ bản nhất cũng không cách nào có được, trong lòng Tiết Dao ít nhiều vẫn có chút oan ức.

Tiết Dao rầu rĩ không vui bắt đầu đọc sách.

Bé mập mạp không để ý tới hắn, hắn cũng giận hờn không để ý tới bé mập mạp.

Tan học, Ngũ hoàng tử vội vã đi luyện kiếm, bắt mấy đệ đệ nhanh đi thao trường.

"Ta đem bộ kiếm pháp kia diễn luyện một lần."

Ngũ hoàng tử lôi kéo Thất hoàng tử đi ở phía trước, nghiêm khắc dặn dò:

"Không cho phép ngươi như lần trước tự mình biến chiêu, đến thành chiêu thức đánh lén."

Thất hoàng tử không để ý tới ca ca.

Tiết Dao đi ở phía sau bọn họ, làm bộ không thèm để ý bé mập mạp. Hắn cúi đầu bước đi.

Muốn cho bé mập mạp học được cách chủ động hỏi cảm thụ người khác!

Lục hoàng tử đi tới bên cạnh Tiết Dao:

"Ngươi nói thất đệ đem thỏ để ở chỗ ta nuôi được hay không? Thỏ hắn nuôi sắp trọc, ngươi còn đưa hắn nuôi?"

Tiết Dao nào có quan tâm thỏ, nhưng lại không muốn qua loa bảo bảo ấm áp, chỉ có thể quay đầu giải thích:

"Con thỏ trắng kia không phải Thất hoàng tử nuôi trọc, là bị con thỏ đen... cắn!"

Không có để ý dưới chân, Tiết Dao đạp trúng một cục đá, lảo đảo ngã ngửa ra sau.

Lục hoàng tử trợn tròn đôi mắt, muốn đưa tay giúp nhưng đã chậm.

Trong chớp mắt Thất hoàng tử đi phía trước đã vọt tới, giơ tay giữ cánh tay Tiết Dao ổn định tư thế.

Tiết Dao đứng vững chân, kinh ngạc nhìn về phía bé mập mạp:

"Điện hạ?"

Bé mập mạp thật sự có gắn ra đa trên người sao!

Đi ở phía trước, làm sao biết người phía sau ngã! Còn có năng lực phản ứng đáng sợ như thế. Chuyện gì đã xảy ra?!

Thất hoàng tử vẻ mặt ghét bỏ buông cánh tay thư đồng ngốc, không chút lưu tình răn dạy:

"Chỉ giẫm cục đá liền đứng không vững, muốn Gia cả ngày gánh ngươi đi?"

Tiết Dao lập tức cúi đầu đá cục đá tranh luận:

"Khối đá này quá lớn, ta là bị ngáng chân một chút, từ trước đến nay ta chưa từng trượt chân!"

Thất hoàng tử hừ lạnh một tiếng chất vấn:

"Không ngã? Là ai ngày hôm qua tại bắc hoa viên... "

Nói chuyện một nửa, Điện hạ bỗng nhiên ý thức được bị lộ tẩy chuyện mình ngày hôm qua "không kịp đợi thư đồng tới cửa cầu kiến, không thể làm gì khác hơn là tự mình theo dõi". Hành vi đó quá mất mặt.

+

Điện hạ vội vàng ngậm miệng nghiêng đầu đi, hừ lạnh một tiếng.

Hừ xong hắn còn ghét bỏ liếc mắt nhìn Dao Dao ngốc một cái, ánh mắt kia rõ ràng là đang nói:

"Không có Gia ngươi phải làm sao đây?"

Thật đúng là khiến Điện hạ không thể an tâm mà!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện