Trong ngôi miếu đổ nát, một người có chòm râu dê lật miếng cá nướng trong tay, cau mày thấp giọng phàn nàn:
"Sao bọn man rợ này lại thông minh như khỉ? Dựa theo giá cả bọn chúng đưa ra, ta tính toán giá lô hàng này đã giảm xuống.
Giá trị lông thú nhận được quy ra bạc ít hơn một nửa so với những năm trước."
Người mặc bộ đồ vải bố màu lam nói:
"Tại sao chúng ta không kỳ kèo bọn họ? Ta không tin những kẻ man rợ này không muốn hàng hóa trong tay chúng ta.
Hàng hóa của thương nhân biên giới nào lại không đắt hơn của chúng ta mấy lần? Bọn họ biết như vậy rồi! Xem có mua hay không mua!"
Nghe vậy, ba người còn lại đều gật đầu đồng tình, sau đó đồng thời quay đầu nhìn về phía người tóc hoa râm lớn tuổi nhất.
Có người nói.
"Triệu ca, quyết định đi."
Giờ khắc này, ngoài cửa sổ ngôi miếu đổ nát, Lục Tiềm lặng yên không một tiếng động lộ ra nửa bên khuôn mặt, mắt sáng như đuốc, trừng trừng nhìn chăm chú vào con cá nướng trong tay người có chòm râu dê.
"Những người này không phải đang lừa gạt chúng ta."
Người tóc hoa râm hoàn toàn không chú ý đến động tĩnh bên ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói:
"Hiện tại Đại Tề của chúng ta đang chiến tranh với Khiết Đan.
Số da thú trong tay của các bộ tộc ở các thành biên giới đã bị mất rất nhiều mấy tháng qua.
Đều bị Khiết Đan cướp bóc, dùng làm áo giáp.
Hàng hóa không đủ, đương nhiên năm nay chúng ta không thể đổi chác bằng những năm trước."
Người râu dê cuống lên:
"Vậy phải làm sao?! Lẽ nào chúng ta cứ như vậy đổi mất giá cho bọn họ? Đừng nói không thu được tiền vốn, chúng ta đoạn đường này ăn gió nằm sương vận chuyển hàng chịu khổ, đều phí công rồi!"
Người tóc hoa râm hít sâu một hơi:
"Yên tâm, chúng ta không nhất thiết phải làm ăn với tộc Nữ Chân.
Chỉ cần lấy hàng tiếp tục đi về phía tây để thương lượng giá cả với tộc khác.
Nơi đó cách xa khu vực bị chiến tranh tàn phá, do người Khiết Đan kiểm soát, cướp bóc ít hơn."
Ngoài cửa sổ, Lục Tiềm vừa nuốt nước miếng vừa ngắm cá nướng.
Sự thèm ăn của hắn cho phép hắn lắng nghe mọi hướng và nhìn mọi hướng, và hắn nhanh chóng đoán được rằng những người này có thể đều là thương nhân.
Không biết cá nướng có bán hay không?
Thất hoàng tử thường không mang theo bạc bên mình, thậm chí khi rời cung, thái giám cũng sẽ đi theo để trả tiền.
Cũng may lần này hắn ra ngoài đánh trận nên Tịch Phi lo lắng, nhét mấy tờ ngân phiếu vào túi tay áo hắn, đề phòng hắn cần thứ gì đó trong quân đội không có để ăn, để dọc đường đi mua.
Tịch Phi cũng không nghĩ nhiều, chỉ là sợ con trai bị đói, nằm mơ cũng không nghĩ tới lúc này xuất chinh xảy ra chuyện lớn như vậy.
Mấy tấm ngân phiếu hiện tại có đất dụng võ.
HunhHn786
Lục Tiềm tuy rằng chưa từng trực tiếp giao dịch với ai, nhưng khi còn nhỏ đã nghe Tiết Dao nói một số câu chữ.
Chẳng hạn như một miếng cá trên bàn có giá bao nhiêu, không nên lãng phí bao nhiêu.
Với trí nhớ của mình, hắn có thể dễ dàng nhớ lại giá của một số loại cá.
Loại đắt tiền nhất chỉ có giá hai lượng bạc một cân, nhà người bình thường không ai dám ăn.
Cá bình thường chỉ có giá hơn mười văn tiền một cân.
Lục Tiềm nhìn ra được, cá nướng trong tay người râu dê thuộc về chủng loại mười mấy văn tiền một cân.
Nhưng thời điểm xuất hiện của con cá này khiến nó vô cùng quý giá.
Trong mắt Thất hoàng tử, con cá nướng này xứng đáng với giá cao ngất ngưởng, hai lượng bạc một cân.
Lục Tiềm cúi đầu lấy từ trong túi áo ra một xấp phiếu, chọn tờ có mệnh giá nhỏ nhất là năm mươi lượng.
Tịch Phi sợ bạc vụn quá nặng, mệt mỏi con trai, cho nên đều đưa ngân phiếu, không có tờ mệnh giá nhỏ hơn 50 lượng.
Lúc này, năm người trong miếu đổ nát vẫn không để ý đến đứa trẻ đang nuốt nước bọt ngoài cửa sổ, đang thảo luận chặng đường tiếp theo của hành trình vận chuyển.
Không lâu sau, một người trong số họ cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa, quay đầu lại nhìn.
Thất hoàng tử từ từ đi ngang qua cửa chính của ngôi miếu hoang với tư thế ngẩng cao đầu và nhàn nhã.
Một trong số người có mặt sợ hãi đến mức nắm chặt chuôi dao.
Trao đổi hàng hóa bên ngoài Vạn Lý Trường Thành rất có lãi, nhưng cũng có gặp rất nhiều tên cướp liều mạng.
Đa phần những người thương nhân buôn bán nơi này quá khứ đều là kẻ cướp, sau khi cướp đủ vốn, họ tự mình bắt đầu công việc buôn bán này.
Trước đây, những thương nhân này cũng làm cướp.
Bọn họ thường lặng lẽ đi theo các đoàn lữ hành để lấy tin tức.
Thế nhưng tình huống rất kỳ quái.
Mấy người lấy lại tinh thần, phát hiện người mới vừa đi qua cửa giống như rất...!nhàn nhã?
Đây cũng không như cử chỉ của cướp hay thám thính.
Chẳng lẽ bên ngoài bị bọn cướp bao vây nên tên này mới nhàn nhã và thoải mái như vậy?
Ngay lúc năm người đang cảm thấy bất an, Thất hoàng tử xoay người đi qua cửa một lần nữa với dáng đi nhàn nhã.
Năm người bên trong:
"?????"
Cho dù đã bao vây bọn họ, cũng không cần thiết phải kiêu ngạo như vậy!
Thất hoàng tử đi qua đi lại cửa miếu 2 lần, bên trong không ai lên tiếng.
Lông mày cũng nhíu rồi.
Đám thương nhân tại sao không chào Điện hạ? Điện hạ cũng đã xuất hiện hai lần rồi!
Cách thức giao tiếp của Thất hoàng tử rất thụ động, hắn cần người khác chào hỏi trước, sau đó chủ động hỏi xem hắn có đói không.
Nhóm người này không giống thái giám, cung nữ, thư đồng binh lính, thực sự rất khó nắm bắt.
Bụng chịu không nổi, lại bắt đầu kêu ùng ục ùng ục, Thất hoàng tử mất bình tĩnh, cúi đầu đi đến cửa, trông mong nhìn năm người trong miếu, đáng thương thông báo cho mọi người:
"Gia đi vào đây."
Chuẩn bị rút đao, năm người bên trong bối rối.
Đứng ở cửa chính là một thiếu niên dơ bẩn, mặc trên người trường sam màu đỏ thẫm, ống tay áo rộng, thắt lưng bản to.
Xét về kiểu dáng thì chắc chắn là trang phục con nhà giàu hoặc con gia đình quan chức.
Nhưng quần áo cũng đã bị mài đến rách rưới.
Trên cánh tay có một vết rách, hình như còn có vết máu đen, được tấm vải đỏ che đi.
"Ngươi là ai? Muốn làm gì?"
Người tóc hoa râm cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Tiềm.
Lục Tiềm há miệng, không thể phát ra âm thanh, lập tức hắng giọng một cái, thấp giọng nói:
"Mua cá."
"Cái gì?"
Mọi người nghe không hiểu.
Lục Tiềm cố gắng đem ánh mắt từ cá nướng kéo về trên mặt người hỏi, nghiêm túc mở miệng:
"Các ngươi là thương nhân, Gia là khách hàng."
Người mặc quần áo xanh đậm đầu trọc như hòa thượng, không nhịn được bước nhanh về phía trước, chỉ vào mũi Lục Tiềm, mắng:
"Tiểu tử ngu ngốc này từ đâu đột nhiên chui ra! Ngươi muốn gây rắc rối? Cút ra khỏi đây!"
Sắc mặt Lục Tiềm nghiêm túc bỗng nhiên chuyển thành tức giận.
Hắn không thể tin được mở to mắt nhìn nam tử cực kỳ thô lỗ trước mặt.
"Sao? Ngứa người muốn ăn đòn?"
Nam nhân tới gần một bước, trợn mắt lên nhìn chằm chằm đứa bé giống ăn mày.
Tuy nhiên, lời đe dọa của người này cũng không làm Lục Tiềm nản lòng.
Hắn đứng bất động, ngẩng đầu nhìn, sự tức giận trong mắt dần dần chuyển thành bối rối.
Tới gần, nam nhân mới phát hiện, khuôn mặt bẩn thỉu này có đường nét đẹp đến kinh ngạc, đôi mắt to màu nhạt không giống một người Hán.
Hắn suy đoán rằng đứa trẻ này là người bộ lạc du mục bên ngoài Vạn Lý Trường Thành.
Nhưng khi nhìn kỹ hơn, hắn phát hiện làn da ở cổ trắng mịn.
Chắc chắn đứa trẻ này không phải người du mục.
Người du mục sống trên đồng cỏ thời gian dài tiếp xúc nhiều với ánh nắng làn da sẽ có màu rám nắng.
Đủ loại chuyện kỳ quái và vô lý khiến hắn không xác định được thân phận của đối phương, vì thế vô thức hạ giọng hỏi:
"Ngươi là Vương tử bộ lạc nào đó phải không?"
Lục Tiềm không trả lời, như trước không nhúc nhích nhìn hắn.
"Đắc tội."
Nam nhân cho là hắn chấp nhận, cười làm lành nói:
"Ngươi là người bộ lạc nào? Là muốn cùng chúng ta nói chuyện gì?"
"Mua cá."
Thất hoàng tử bởi vì bụng quá đói, tha thứ nam nhân này vừa mới thất lễ.
Hắn quay đầu chỉ con cá nướng trên tay người râu dê, hạ lệnh:
"Nhanh trở mặt, sắp khét."
Nam nhân quay đầu theo ngón tay của Lục Tiềm liếc nhìn, quay đầu lại cau mày nói:
"Ngươi muốn mua cá nướng?"
Thất hoàng tử gật đầu.
"Con mẹ nó ngươi đùa giỡn lão tử?"
Nam nhân một tay tóm lấy vạt áo trước Lục Tiềm.
Vừa mới chuẩn bị động thủ, đầu ngón tay xuất hiện cảm giác làm cho tim hắn đập nhanh.
Là vải vóc thượng đẳng!
Bọn họ dù sao cũng là thương nhân, mặc dù chưa từng có trong tay một số hàng hóa nhưng đã từng nhìn thấy trong cửa hàng.
Nam nhân kinh ngạc cúi đầu sờ sờ vật liệu, để