"Đương nhiên rồi.
Ít ra cậu phải để cho người ta thấy cậu có chút thành ý chứ".
Tiêu Duệ đen mặt anh còn không đủ thành ý sao, anh mua túi cho cô, cô trả lại, thấy cô đi làm phải chen chúc trên tàu điện anh mua cho cô xe thì cô không cần như vậy mà còn thiếu sao.
Nếu để Thẩm Tinh nghe thấy chắc chắn cô nàng sẽ khinh bỉ anh một trận, cậu tưởng phụ nữ ở cạnh đàn ông thì là cần tiền của người đó sao.
Nhìn vẻ mặt của anh, Thẩm Tinh mặt nghiêm túc : " Không sao, sau này cháu sẽ chỉ cho cậu, cam đoan không tới hai năm cậu sẽ nhanh chóng cưới được vợ"
Tiêu Duệ nghe xong ánh mắt bán tín bán nghi nhìn cô.
Sao anh cứ có cảm giác mình không ổn là sao nhỉ.
" Thôi cũng muộn rồi để cậu đưa cháu về".
Tiêu Duệ bỗng dưng chuyển chủ đề.
Thẩm Tinh đang định gật đầu thì nhớ ra không ổn.
Nếu để cậu đưa về chắc chắn cậu sẽ phát hiện ra chuyện mình đi làm vợ hờ cho người ta.
Cái này chẳng hay ho gì đâu cậu mà biết thì cô coi như xong rồi.
Đầu não chuyển nhanh Thẩm Tinh lắc lắc đầu.
"Cậu vẫn nên dành thời gian đi theo đuổi mợ con thì hơn, con tự về được ".
" Bây giờ đã nửa đêm rồi, con về một mình ta không yên tâm vẫn nên để cậu đưa con về đi" Trong lời nói bá đạo không cho phép cự tuyệt .
Thẩm Tinh còn có thể như nào , đành phải theo anh ra ngoài.
Mà những cảnh này đều thu vào trong mắt của Mặc Quân Đình đang đứng trên tầng hai.
Trong ánh mắt anh hiện lên một vệt ám quang.
Mà Mục Cận Châu đi phía sau thấy anh nhìn chằm chằm cái cửa thì thấy lạ:" Có vấn đề gì sao".
Mặc Quân Đình lắc đầu rời đi bỏ lại một câu:" Không có".
...
Tiêu Duệ đưa Thẩm Tinh về đến chung cư thì cũng không lên nhà ngồi mà rời đi luôn.
Thẩm Tinh nhìn lướt qua đồng hồ treo trên tường cảm thấy cũng đã muộn rồi nên không về Mặc viên mà ở lại đây một đêm.
Sau khi tốt nghiệp vì Diệp Thư phải tới thành phố Hải làm việc nên cô đã dọn cũng chuyển chỗ ở.
Tiêu Duệ liền để cho cô căn hộ mà trước đây anh đã mua.
Nơi này là bất động sản mà anh đầu tư nên an toàn tự nhiên được bảo đảm anh cũng yên tâm hơn.
Thẩm Tinh ra ban công hóng mát cô nhìn những ngôi sao trên bầu trời cảm thấy ấm áp một cách khó tả.
Có lẽ tên của cô cũng có nghĩa là ngôi sao cho nên cô đối với nó luôn có một loại tình cảm đặc biệt.
Bỗng dưng một cơn gió thổi qua, dải lụa cột tóc của cô không chắc nên đã bung ra bay lượn trong gió.
Thẩm Tinh thích thú nhìn nó chao đảo trong không trung sau đó rơi xuống bên dưới.
Dải lụa bị gió thổi bay đi khuất sau tòa nhà Thẩm Tinh cũng không có tâm trạng hóng gió nữa cô kéo cửa lại rồi vào phòng.
Bên dưới trong bóng đêm kéo dài Mặc Quân Đình đứng dựa vào thành xe ánh mắt hướng về phía căn hộ của cô.
Trên tay anh là dây cột tóc của ban nãy vừa bị gió thổi đi.
Trên gương mặt mặt anh tuấn như tạc tượng của anh hiện lên vẻ thâm trầm.
Mà sau trong đôi mắt sâu thẳm kia lại hiện lên một sự phẫn nộ không tên.
Anh không hiểu aao mình lại tức giận.Anh chỉ cảm thấy tim mình giống như bị một cái gì đó xé ra vậy.
Trong thâm tâm có sự tức giận xen lẫn sự chiếm hừ, ghen ghét và không cam lòng.
Mà có lẽ nguyên nhân bắt đầu từ cô gái có nụ cười như ánh mặt trời kia, cô gái mới gặp một lần đã khiến anh nảy sinh lòng chiếm hữu.
Khi thấy cô thân mật cùng người đàn ông khác cái nhìn của anh đau nhói.
Anh biết cô không phải Lạc Dư cho nên cô có cuộc sống thuộc về mình, mà người đó có lẽ là bạn trai của cô.
Nghĩ tới trái tim anh bỗng đau đớn.
Ý nghĩ duy nhất trong đầu anh lúc đó chính là không thể để người đàn ông này cướp đi cô.
Vì vậy anh đã không nhịn được mà đi theo.
Cũng may người đàn ông đó không đi theo cô lên nhà nếu không anh thật sự không biết nên làm thế nào.
Mặc