Mặc Quân Đình xuống dưới nhà đợi Thẩm Tinh thận tiện lấy cầm tờ báo tài chính trên bàn lên xem.
Thím Lưu từ trong nhà bếp bưng ra cho anh một cốc cà phê.
...
Đến khi anh xem gần hết tờ báo Thẩm Tinh mới từ trên lầu hai bước xuống.
Mặc Quân Đình khẽ ngẩng đầu, vừa nhìn chính là sửng sốt đến ngây người.
Thẩm Tinh trang điểm cực kì xinh đẹp có lẽ vì hôm nay phải gặp người nhà của anh nên cô khuôn mặt được tô lên có phần giống với Lạc Dư, đôi mắt hạnh khẽ chớp ẩn chứa muôn vàn nhu tình.
Khuôn mặt tinh xảo khẽ ửng hồng như trái đào chín mọng khiến người ta muốn yêu thương hận không thể cắn một ngụm.
Thẩm Tinh mặc một chiếc màu tím nhạt tôn lên làn da trắng ngần .Thiết kế chiếc váy tinh tế khoe khéo chiếc eo nhỏ nhắn cùng với xương quai xanh tinh xảo.
Cái váy này giống như được sinh ra để dành cho riêng cô vậy.
Khiến cô càng trở nên xinh đẹp rạng rỡ.
Ngay cả thím Lưu một bên cũng nhịn không được trầm trồ cảm thán.Không ngờ Thẩm Tinh trang điểm lên lại xinh đẹp như vậy.
Tuy nhiên bà vẫn cảm thấy mặt mộc của cô vẫn đẹp hơn.
Lớp trang điểm này tuy đẹp nhưng lại có vẻ hơi thiếu linh khí một chút.
Thấy Mặc Quân Đình nhìn cô cô mới mỉm cười với anh:" Thế nào, không tệ phải không ".
Mặc Quân Đình hồi phục tinh thần không tiếc lời khen ngợi :" Rất đẹp".
"Đi thôi".
Thẩm Tinh gật đầu, đang định đi thì vấp một cái:" Á" .Cô vội níu lấy tay của anh.
Mặc Quân Đình cảm thấy cánh tay bị lôi kéo, khi quay đầu lại thấy Thẩm Tinh sắp ngã xuống, anh vội vàng ôm cô vào lòng.
Thẩm Tinh cũng thuận tay ôm lấy anh, cảm nhận được sự mềm mại trong lòng Mặc Quân Đình cả người nhất thời cứng đờ khiến anh có chút bối rối.
Thẩm Tinh thì vội vàng buông anh ra, cô vỗ ngực :" Cảm ơn anh, chút nữa thì hôn đất mẹ thân yêu rồi"
Mặc Quân Đình có chút lưu luyến cảm giác vừa rồi, anh cẩn thận đỡ lấy tay cô âm thanh dịu dàng :" Sao vậy".
Thẩm Tinh vốn định buông tay anh ra nhưng vừa định buông ra cô lại có cảm giác lảo đảo sắp ngã đành nắm lấy tay anh:" Lâu rồi tôi không đi giày cao gót bây giờ có chút không quen".
Cô không thích đi giày cao gót cho lắm mà thích những loại giày có đế bằng hơn, vừa thoải mái lại dễ di chuyển.
Nhưng vì để phối hợp với chiếc váy này cô mới chọn nó.Hơn nữa cũng vì Mặc Quân Đình quá cao đấy, cô ước tính anh phải cao tới gần một mét chín mà cô còn chưa tới một mét bảy, hai người lệch nhau như vậy nếu cô không đi giày cao một chút đứng cạnh anh sẽ rất xấu, trông như đôi đũa lệch vậy, thực xấu.
Mặc Quân Đình nào biết được ý nghĩ trong lòng Thẩm Tinh, anh đỡ cô ngồi xuống ghế sofa rồi cởi giày giúp cô.
Thẩm Tinh thấy vậy vội ngăn lại:" Anh làm gì vậy".
Mặc Quân Đình :" Để tôi xem một chút".
"Không có vấn đề gì đâu, chỉ là hơi nhức một chút một lát là đỡ rồi".
Mặc Quân Đình thấy trên đôi chân trắng nõn của cô hằn lên những vết đỏ thì giọng cũng lạnh lùng đi:" Buông tay ".
Thẩm Tinh bị giọng nói của anh làm cho hơi sợ hãi rụt tay lại đề phòng nhìn anh.
Mặc Quân Đình biết mình làm cô sợ thì giọng nói nhẹ nhàng hơn không ít:" Xin lỗi tôi có chút không quen".
Thẩm Tinh lắc đầu :" Không, không sao".
Trời ơi làm sao cô có thể quên anh là thần tiên không nhiễm bụi trần, nói không chừng anh còn có bệnh sạch sẽ gì đó.
Vậy mà cô còn to gan dám nắm tay anh, nghĩ xong cô có chút sợ hãi mà co người lại.
Mặc Quân Đình thấy cô ngoan ngoãn hơn thì hài lòng nắm lấy chân cô cởi giày ra.
Thẩm Tinh:"..." Chuyện gì vậy.
" Tôi không sao đâu anh.."
"Ngồi yên đi" Thẩm Tinh chưa nói xong anh đã cắt lời
Thẩm Tinh :"..." Được rồi anh đẹp trai anh có quyền.
Mặc Quân Đình giữ lấy đôi chân của cô đặt trong lòng mình.
Chân cô trắng nõn thon dài còn nhỏ hơn cả bàn tay anh nữa.
Anh có chút đau lòng nhìn vết đỏ trên đó, phía sau chỗ bàn chân phải đã hơi đỏ