Khi Thẩm Tinh tới văn phòng của Trình Lâm, anh ta còn đang nổi nóng trong văn phòng.
"Cốc cốc" Tiếng gõ cửa vang lên, Trình Lâm dồn nén cơn giận nói:
"Vào đi".
Thẩm Tinh bước vào trên mặt còn nở nụ cười :" Trình ca không phải chứ người không được biểu diễn là em anh tức cái gì chứ".
Trình Lâm liếc mắt thấy Thẩm Tinh :" Đại tiểu thư như em cũng biết lo rồi sao, em...".
Anh ta không thể nói hết câu vì dáng vẻ này của cô thật sự khác xa so với bình thường.
"Em là Thẩm Tinh " Anh ta có chút nghi ngờ lên tiếng xác định.
Thẩm Tinh quên mất lớp trang điểm trên mặt, cô mỉm cười :" Nếu không anh nghĩ em là ai".
Cô cũng phải công nhận mình trang điểm lên thật sự sẽ biến thành một người khác tuy đường nét khuôn mặt vẫn như cũ nhưng lại phong cách lại biến đổi đi không ít, đừng nói Trình Lâm cho dù người nhà của cô chắc cũng khó nhận ra.
Trình Lâm kinh ngạc một hồi nghiêm túc đánh giá khuôn mặt cô một chút.
" Khuôn mặt này của em không đi đóng phim quả thực phí".
Anh thực sự không nói ngoa xét về hướng thẩm mỹ khuôn mặt của Thẩm Tinh dù để mặt mộc hay trang điểm vào đều cực kì kinh diễm.
Mặt trái xoan, mắt hạnh, sống mũi cao và làn da trắng đúng là tiêu chuẩn vẻ đẹp châu Á hiện nay.
Đặc biệt đôi ánh mắt trong như làn nước mùa thu của cô cực kì thu hút người khác.
Thẩm Tinh bình tĩnh ngồi trên ghế, còn ung dung mà hút trà sữa:" Ừm em cũng thấy vậy, tại sao tiểu tiên nữ không nghĩ đến điều này sớm hơn nhỉ"
Trình Lâm :"..." Cô đúng là có hình dạng của tiểu tiên nữ thật, nhưng cũng chỉ là hình dạng mà thôi, những lúc cô nàng mở miệng nói chuyện y như rằng là biến chất ngay.
"Được rồi anh thật sự muốn hỏi em một chút đấy rốt cuộc em nghĩ như thế nào vậy."
Thẩm Tinh cười như không cười :" Không phải còn chưa công khai sao".
Trình Lâm không để ý đến giọng điệu Thẩm Tinh đã thay đổi, anh day day huyệt thái dương :" Vấn đề này có khác nhau sao, mẹ của Thẩm Giai là Bạch Dao là nghệ sĩ dương cầm quốc tế đấy.
Chỉ như vậy, việc họ chọn Thẩm Giai là chắc trong lòng bàn tay rồi.".
Cuối cùng Trình Lâm mới cảm thấy có gì đó không đúng, anh nâng mắt nhìn Thẩm Tinh suýt nữa thì ngã xuống đất.
Vẫn là cô gái đang cầm cốc trà sữa như cũ nhưng sao anh có cảm giác cô đã biến thành người khác vậy, Hơi thở lạnh lẽo từ chỗ cô phát ra bao phủ toàn bộ căn phòng khiến cho áp suất trở nên thấp hơn.
Trình Lâm bất giác rùng mình khẽ điều chỉnh điều hòa tăng thêm hai độ.
"Vậy thì sao chứ".
Thẩm Tinh nói trong giọng điệu chứa đầy sự khinh thường.
Trình Lâm nghe xong thì tức đến độ muốn hộc máu:" Làm ơn đi đại tiểu thư bà ấy chính là người trẻ tuổi nhất đã đoạt giải thi đấu dương cầm thế giới PIWOR khi mới hai mươi lăm tuổi đấy.
Tuy nói là giải nghệ nhưng danh tiếng của bà ta trong ngành vẫn rất cao đấy."
Thẩm Tinh bật cười nhìn anh ta:" Năm nay em cũng mới hai mươi hai mà thôi".
"Vậy thì sao" Anh ta buột miệng nói
"Có nghĩa là em sẽ giành được giải này trước năm hai mươi lăm tuổi phá vỡ kỉ lục của bà ta."
Trình Lâm nghe vậy thì há hốc mồm nhưng anh lại không phản bác được.
Quả thật nếu là người khác nói anh sẽ không ngại mà chửi thẳng vào mặt họ nhưng Thẩm Tinh thì khác, nếu cô muốn đừng nói trước năm hai lăm tuổi, trước hai mươi tuổi đều không thành vấn đề.
Cô tập hợp tất cả những ưu điểm mà một nghệ sĩ dương cầm cần có, thiên phú, nghị lực, và sự kiên trì.
Trước đây anh từng nghe Tiêu Duệ nói Thẩm Tinh bảy tuổi đã bắt đầu tập piano mà một khi đã tập cô sẽ tự nhốt mình trong phòng mười mấy tiếng đồng hồ.
Anh thật không hiểu nổi một cô bé mới bao nhiêu tuổi lại có thể tự giam