Trong không gian sang trọng thanh lịch của nhà hàng cổ điệu nhạc du dương bay bổng, Diệp Thư há miệng tay vẫn còn dừng ở không trung chưa kịp ăn.
Cô nàng giống như bị ai định trụ vậy, bất động mở to mắt mà nhìn Thẩm Tinh.
Thẩm Tinh đưa tay lên cầm tay Diệp Thư bỏ miếng bít tết trên tay cô nàng vào miệng mình, vừa ăn vừa nói:" Cẩn thận nước miếng sắp rơi ra hết rồi kìa ".
"Mọe nó Thẩm Tiểu Tinh lần này cậu chơi lớn quá rồi ".
Cô nàng cũng không màng hình tượng mà chửi bậy.
Tiếng hét của cô khá lớn đã thu hút khá nhiều người xung quanh ngó lại, Thẩm Tinh vội lấy tay che miệng cô nàng lại:" Cậu be bé cái miệng thôi".
Thẩm Tinh từ từ bỏ tay ra:" Diệp mỹ nhân à cậu không thể thục nữ một chút đi được hả".
Khóe miệng Diệp Thư giật giật :" Thục nữ có ăn được sao.
Mà tiểu Tinh sao cậu có thể lớn gan như vậy, nếu để gì Thẩm biết còn không phải".
Nói đến đây cô làm động tác kéo tay qua cổ.
Thẩm Tinh thở dài :" Chuyện này cứ giấu trước đã dù sao mẹ tớ ở Nam thành cũng không phải tự dưng biết được ".
Nói xong cô nhìn Diệp Thư ánh mắt đầy nguy hiểm.
Diệp Thư làm động tác kéo khóe miệng :" Cậu yên tâm đi tớ tuyệt đối sẽ không nói gì cả, tớ hứa đấy".
Thẩm Tinh lắc đầu :" Cũng không trách cậu ngạc nhiên như vậy được,đến tớ còn không tin tại sao tớ lại đi đồng ý cái chuyện này đấy".
Thẩm Tinh đã kể lại toàn bộ mọi chuyện cho Diệp Thư, phản ứng của cô nàng không khác dự đoán của cô là bao.
Diệp Thư lúc này cũng đã dần bình tĩnh lại, cô nàng thong dong cầm miếng bò chấm sốt bỏ vào miệng :" Chắc không phải lúc đó nhân cách thứ hai của cậu xuất hiện đấy chứ".
Thẩm Tinh nhìn nàng một cái sau đó nắm lấy tay nàng đưa miếng thịt chưa kịp đưa vào miệng của cô ấy vào miệng mình:" Có lẽ thật đấy ".
Diệp Thư :"..."
"Mỹ nhân à khanh nói thử xem có phải trước đây tớ đã từng bị bắt cóc sau thì quên đi một số chuyện không ".
Thẩm Tinh hỏi cô.
Diệp Thư bất ngờ:" Sao cậu lại nói vậy".
Thẩm Tinh lắc đầu :" Kì thật mình cũng không nhớ rõ, nhưng mấy năm nay thỉnh thoảng tớ lại có một giấc mơ kì lạ.
Đó là một đêm mưa lớn có hai đứa trẻ dắt nhau chạy trốn, nhưng tớ có làm thế nào cũng không nhìn rõ được mặt hai người bọn họ."
Diệp Thư Nghe xong thì bất ngờ, cô nàng bĩu môi:" Chắc không phải ban ngày cậu xem nhiều phim ngôn tình quá nên đêm nằm mơ đấy chứ.
Mà sao cậu không hỏi thẳng dì Thẩm xem".
Thẩm Tinh nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ, Diệp Thư kì lạ:" Cậu nhìn tớ kiểu gì thế".
"Ôi Thư Thư à, cậu với mẹ tớ không phải mẹ con cũng quá phí rồi.
Trước đây tớ hỏi mẹ tớ cũng trả lời y hệt cậu đấy".
Diệp Thư suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu :" Mình cảm thấy chuyện này cũng rất khó xảy ra đấy, tiểu công chúa Tiêu gia như cậu đi vào có người đón đi ra có người đưa, làm sao có thể có chuyện bị bắt cóc được".
Không phải cô nói quá lên, nhưng sự bảo vệ của Tiêu gia đối với Thẩm Tinh là trăm phần trăm đấy.
Tuy nói nhà họ Tiêu để Thẩm Tinh đến Ninh Thành ngoài mặt tỏ ra không quan tâm nhưng thực chất vẫn luôn trong sáng ngoài tối bảo bọc Thẩm Tinh, dùng một cách khác để cô ấy trưởng thành.
Khi Thẩm Tinh đến Ninh Thành ở trong kí túc xá bị người khác cô lập, bị bôi đen danh dự trên mạng là nhà họ Tiêu âm thầm giải quyết thậm chí còn khiến cho những người đó phải chuyển trường nhưng đương nhiên những chuyện này Thẩm Tinh không hề biết.
Lúc cô nàng đi thuê nhà bị lừa nhưng không biết phía sau nhà họ Tiêu đã bí mật đem cái vị chủ nhà đó lên phường uống trà từ lúc nào.
Khi cô bị người khác quỵt tiền lương, Tiêu gia bọn họ lại trực tiếp khiến cho người ta đóng cửa.
Đến nỗi cô cũng chính là người được Tiêu gia nhờ cậy đến chăm sóc cho cô nàng.Bởi vì mẹ của cô và bác dâu của Thẩm Tinh là bạn thân, cho nên bọn họ mới yên tâm để cô chăm sóc cho cô ấy.
Thẩm Tinh có lẽ cũng đã biết được cho nên sau này cô nàng mới biết thu liễm một tí khiến cho người ta bớt lo đi phần nào.
Thẩm Tinh suy nghĩ một chút :" Nhưng không hiểu tại sao tớ lại có cảm giác Mặc Quân Đình rất giống cậu bé đó đấy"
"Cho nên cậu đồng ý làm vợ người ta luôn ".
Thẩm Tinh nhấn mạnh:" Là vợ thay thế trên