"Nhưng đúng rồi tôi vẫn sẽ lấy tiền lương đấy" Thẩm Tinh không quên nhắc nhở Lạc Dư.
"Không thành vấn đề, ngày mai tôi sẽ chuyển cho cô luôn".
Lạc Dư thoải mái nói.
"Hào phóng vậy sao".
"Đương nhiên, sau này tôi rất bận chúng ta chưa chắc có thể liên lạc nhiều ".
Cứ như vậy cô liền thay Lạc Dư gả vào nhà họ Mặc.
Đã gần ba tháng kể từ khi kết hôn cô chưa từng ở lại Mặc viên ngày nào, nhưng hôm nay chồng của Lạc Dư sẽ từ Mỹ trở về cho nên từ hôm qua cô đã dọn qua đây.
Soi gương một chút thấy không có gì không ổn, Thẩm Tinh xuống lầu.
Vừa đi cô vừa đánh giá ngôi biệt thự này một chút hôm qua lúc tới cũng khá trễ cô chưa kịp để ý xung quanh.
Không nhìn thì thôi vừa nhìn Thẩm Tinh cũng không nhịn được thầm mắng quả nhiên là tư bản đến nơi ở cũng toát ra toàn mùi tiền.
Tuy thiết kế đơn giản nhưng lại cực kì sang trọng, nếu cô đoán không lầm đây chắc là tác phẩm từ tay kiến trúc sư người Ý William Matteo.
Phong cách ngôi nhà theo hai gam màu chủ đạo là trắng và vàng, trên tường còn treo các bức họa nổi tiếng của các họa sỹ trên thế giới.
Đột nhiên Thẩm Tinh chú ý tới bức tranh chữ treo trên tường, nét bút này thực quen thuộc , đúng rồi đây không phải là nét bút của ông Hồ sao.
Hồi còn nhỏ Thẩm phu nhân đối với Thẩm Tinh chính là nuôi theo phương thức thả rông, chỉ cần một không vi phạm pháp luật hai không dính vào các tệ nạn xã hội ba không được mang thai trước mười tám tuổi thì cho dù cô có quậy tới lật trời cũng không sao cả.
Nhưng tiêu lão gia và tiêu lão phu nhân lại muốn nuôi Thẩm Tinh theo kiểu danh môn khuê tú nên ra sức cho cô học cầm kì thi họa, không thiếu thứ nào thành ra cô cũng coi như là có hiểu biết da lông.
Mà hàng xóm của tiêu lão gia họ Hồ, là một người viết thư pháp cực tốt.
Hai người thường xuyên rủ nhau câu cá đánh cờ nên Thẩm Tinh cũng hay sang đó chơi.Tiêu lão gia vì vậy tiện thể nhờ luôn ông Hồ dạy cho cô viết chữ.
Cho nên từ năm sáu tuổi Thẩm Tiểu Tinh mỗi ngày đều phải dành ra một giờ sang nhà ông Hồ luyện chữ, cho nên đối với nét chữ này Thẩm Tinh cực kì quen thuộc, liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.
"Phu nhân cô dậy rồi sao"
Đột nhiên có tiếng nói khiến Thẩm Tinh giật mình.
" Vâng ,chào thím"
Thì ra là Thím Lưu, Thẩm Tinh chào bà ấy.
Bà ấy cười nói với Thẩm Tinh : " Phu nhân cô dã đói chưa, tôi.
đã chuẩn bị đồ ăn sáng rồi, cô có muốn dùng luôn không "
" Thím cho cháu một phần đi"
" Vâng, cô đợi chút".
Thím Lưu nhanh chóng đem bữa sáng đã chuẩn bị lên, Thẩm Tinh nói cảm ơn rồi nhanh giải quyết bữa sáng nên cũng không chú ý thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Thím lưu.
Ăn xong Thẩm Tinh đem bát vào rửa thì thím Lưu vội nói: " Phu nhân cô cứ để đó tôi dọn cho".
Thẩm Tinh cười nói: " Không cần đâu, thím cứ làm việc tiếp đi cháu tự dọn là được "
Thấy vậy bà ấy chỉ có thể đồng ý tiếp túc dọn dẹp.
Chỉ một thoáng Thẩm Tinh đã rửa xong bát cô thuận tay cầm một quả táo trên bàn cắn một miếng rồi bước ra ngoài đi dạo.
Vừa ra bên ngoài Thẩm Tinh cảm thấy thật thoải mái hít sâu một hơi.
Tòa biệt thự này vậy mà nằm nguyên trên một ngọn núi ,xung quanh toàn là cây cối nên không khí đặc biệt trong lành.
Thẩm Tinh nhìn xung quanh một chút phía trước có một hồ nước thả toàn cá koi quý hiếm, bên cạnh thì trồng toàn mấy loại cây cô không biết tên nhưng chắc chắn cũng chẳng phải loại tầm thường.
Phía sau biệt thự là rừng cây, dưới bóng cây thoáng thấy một chiếc xích đu khá lớn, Thẩm Tinh lại đó nghỉ ngơi.
Cô cảm thấy thật thương đôi chân của mình a ,mới dạo có một vòng đã mệt như chó rồi, cô vừa gặm táo vừa hóng mát cảm thấy cuộc sống này cũng không tệ lắm thảo nào mà mẫu thân đại nhân của cô vốn thích cuộc sống ồn ào cũng tình nguyện dọn về gần sống với ông bà ngoại.
Đơn giản mà nói chính là cuộc sống chính là tận hưởng những giây phút hạnh phúc bên người thân mà thôi.
Mặc Quân Đình mới chạy bộ về đằng xa đã thấy một bóng người ngồi trên xích đu.
Từng cơn gió thoảng qua thổi bay mái tóc của người đó khiến cho khung cảnh trở nên huyền ảo.
Trông nàng giống như một tiên nữ bên bờ dao trì lạc bước xuống phàm trần vậy.
Cảnh đẹp như vậy anh cũng không kìm được ngừng bước