Khựng lại…tích tắc…tích tắc….1 giây…2 giây…rồi 3 giây trôi qua….Không khí bỗng trở nên yên tĩnh. Anh quay người lại.
- Á…á….á…- Tiếng hét của một người vang lên trong không khí yên lặng, một người chỉ ngồi mỉm cười và mỉm cười, một người bịt tai lại, khuôn mặt xinh đẹp khẽ nhăn nhó, người còn lại đứng ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
- HONEY!!!! –Nó hét lên rồi chạy lại chỗ người con trai…..
- LINH…H…H…!!!!- Người con trai cũng hét lên rồi chạy tới chỗ nó. Bỗng… “Cốc”…
- Oái, sao cốc em? Hu …hu…đau quá!!- Nó ngồi đó mếu máo sau cú cốc đầu của người anh trai “ yêu quý” sau bao năm xa cách -_-
- Còn dám nói. Mấy năm qua đi đâu? Làm gì? Nói mau. Báo hại anh mày bị ba mẹ mắng vì không trông được mày, lớn đầu rồi mà ba mẹ cứ làm như con nít lên ba. Hừ..
Khóe mắt nó giật giật mấy cái. Gì chứ? Tưởng ổng nhớ nó, ai dè bị ba mẹ mắng,...
- Còn mày nữa. “ Cốc” Lại một cái cốc rõ to hạ cánh mà người nhận cái cốc đó không ai khác ngoài....Hạnh.
-Nè, làm gì mà cốc người ta?
- Mày mà không cùng nó lập kế hoạch thì tao đâu ra nông nỗi này!!
- Tao lại đạp giờ. Chứ ai đưa con em gái quý hóa của mày về. HẢ. Anh em trai song sinh nên giống nhau nhỉ. Tao giận rồi. VỀ- Nói rồi Hạnh đi thẳng.
- Này! Vậy chứ ai đưa mày sang bên đó?- ông anh trai lại quay sang hỏi nó với vẻ mặt ngơ ngác. -Tao tưởng nó mà.
- Thật ra là con Anh chứ không phải con Hạnh. Hì..hì...Nó giận rồi.- Nói rồi nó chạy một mạch vào nhà để lại khuôn mặt tái xanh vì.. SỢ.
Còn cô người giúp việc, thôi khỏi nói, cô ta bây giờ đơ như khúc gỗ. Vì là người làm mới nên cô ta không biết mặt nó chỉ biết rằng trong ngôi nhà này “chứa” một đứa con gái được gọi là tiểu thư và là tác giả của những trò nghịch ngợm. Bây giờ gặp mặt mới thấy, nó đúng là...hô...hô....thiên tài “ nghịch ngợm”. Không ngờ nó nổi tiếng như vậy.
Giờ ăn tối.
- Này sao honey lạ thế? Bình thường dành đồ ăn ghê lắm mà. Sao hôm nay ngồi như tượng vậy? – Nó thắc mắc, cũng đúng thui honey nó giờ đang phải chuẩn bị tinh thần để ứng phó cho ngày mai.
- Này! Honey có thể nói với Hạnh giảm nhẹ bản án cho hai không? Mai mà nó làm thật chắc chết! – Kiệt một hồi lâu sau mới bừng tỉnh và cầu cứu nó.
- Không biết! Tự làm, tự chịu. à còn một cách nữa. Nhưng phải có điều kiện- Nó ra chiều bí mật.
-Cách gì vậy? Làm gì cũng được!- Đôi mắt sáng rực, Kiệt nhìn nó hỏi.
- Cuối tuần này đi shopping mừng em về, honey trả hết.
- Cái gì? Áp bức nha!!
- Không chịu thì thôi. Không sao hết. Là..lá..la…Anh Kiệt à hình như hơn chục tấm đó. – Nó đứng dậy đi lên lầu, vừa đi vừa hát…
- Thôi được rồi- Nói giọng thểu não, Kiệt cũng nhanh chóng đi lên phòng.
Tại phòng nó…..
-Ha…ha…ha…Ai bảo cốc đầu người ta, cho chết.- Tiếng cười man rợ của nó vang lên trong khắp căn phòng có màu trắng sữa, rộng rãi và mùi hương thơm nhè nhẹ. Lăn qua, lăn lại trên chiếc giường rộng rãi, nó hưởng thụ cái cảm giác tuyệt vời sau bao năm xa cách căn phòng này- Căn phòng tự tay nó thiết kế. Lăn qua,