Sau khi chào bác Dương xong, tụi nó lên xe và phóng vụt đi. Và địa điểm tiếp theo chính là…Nhà hàng…
Bước chân vào nhà hàng sang trọng, tụi nó thu hút biết bao ánh nhìn. Anh phục vụ thấy vậy chạy ra, đưa thực đơn cho tụi nó.
-Mời quý khách chọn món!
-Cho tôi tám phần tôm hùm, lẩu hải sản loại lớn, súp cua. Rồi, tao kêu rồi đó. Đến lượt bay.-Minh Hạnh nhìn vào thực đơn nhẹ nhàng nói.
Anh phục vụ chưa kịp ghi thì Mỹ Anh tiếp lời.
-Cho thêm ba phần thịt nướng loại lớn, tám li pepsi, ăn xong cho thêm tám phần bánh plan Pháp.
-Còn nữa, còn nữa, cho thêm một đĩa mì spaghetti to nha.
-Và một pizza loại lớn nữa.-Đức chưa nói xong thì Kiệt chen lời.
Hơ hơ, bốn à không, năm khuôn mặt xanh mướt như tàu lá chuối. Anh phục vụ xanh mặt ghi ghi chép chép hết đống đồ ăn, còn…bốn nười còn lại xanh mặt tính số tiền phải trả cho bữa ăn… 0_0”
-Còn anh chị thì sao ạ?-Sau khi hi chép xong, anh phục vụ toát mồ hôi quay sang chỗ nó, hắn, Tuấn và Mỹ Anh, thì bắt gặp bốn khuôn mặt xám ngoét lắc đầu nguầy nguậy.
Đợi anh phục vụ đi khuất, Hạnh nhẹ nhàng nhìn hắn.
-Sao thế Phong? Mày không tham ăn như con lùn nhưng không đến nỗi nhìn đói để giữ eo như Nhi chứ?
-Hơ hơ…-Hắn cười nụ cười méo mó, bên cạnh, nó đỏ mặt vì tức giận.
-Ăn như heo là sao hử con kia?
-Hơ hơ, mày nói chỉ có chuẩn Hạnh ạ. Nhưng mà sao Nhi cũng bảo ăn kiêng mà? Cái thực đơn nó gọi hình như có hơi…
Câu nói của Đức làm cơn tức giận của nó lên tới level max, nhưng chưa kịp tức giận đến đỉnh điểm, nó lại để ý đến vế sau hơn.
-À, hôm nay có đồ ăn chùa mà. Ngu gì khôn ăn chứ.
Nhi trả lời ngon nghẻ làm hắn, nó, Tuấn và Mỹ Anh như hóa đá. Bốn con người nhìn nhau hội ý.
“Hờ hờ, thánh nào chính là người nghĩ ra trò chơi thua phải mời bữa trưa đội còn lại thế?”
Sáu ánh mắt đồng loạt nhìn về hướng của nó. Nó toát mồ hôi hột…
-Từ từ, làm gì mà căng thế…Từ từ tính…
-Tính cái con khỉ. Mày nhìn cái đống đồ ăn kia rồi tính…tiền…kìa!!!-Mỹ Anh “nhẹ nhàng” nói.
-Tụi bay bình tĩnh coi…ai bỉu tại tên kia đang yên đang lành chạy sang chỗ tao chứ bộ.-Nó oan ức rồi chỉ sang bên hắn.
-Ê…ê…ăn nói cẩn thận à…ai bảo tôi tự nhiên chạy đến chạy đến chỗ cô, tại dây giày cô tuột tôi tốt bụng nhắc nhở ý.-Hắn cãi.
-Ơ…nhưng….nhưng…à đúng rồi. Lúc đầu ai chẳng đồng ý, giờ nói ai.
Ặc, cả bọn cứng họng sau câu nói của nó.
-Thôi thôi, thua thì bao thôi. Cãi nhau cái gì, mất tình đoàn kết.!!!-Nhi nhìn cái đám nhoi nhoi mà mỉm cười nói.
-Đúng rồi, mà yên tâm. Tụi này ăn ít lắm, không tốn lắm đâu.
Mỹ Anh, Kiệt, Đức đồng loạt gật đầu làm nhóm “áo xanh” xanh mặt. Ít ư…???
Và khi thức ăn được dọn ra, đồng loạt không mời mà tám con người lao vào…ăn như điên. Vì sao ư? Lí do rất đơn giản. Bên được ăn chùa: Lâu lâu mới được một lần, ăn cho đã. Bên bị chi: Đã trả tiền rồi thì