Raw: Vespertine
Edit || Beta: Manh
Cuối năm là thời điểm Hoắc Tuân bận rộn nhất, nếu là lúc trước thì Nhạc Dư còn rỗi rãi đến phát nhàm, nhưng kể từ khi lên chức giáo viên chủ nhiệm, lượng công việc của cô cũng tăng theo.
Đối mặt với sự bận rộn của Hoắc Tuân, cô chẳng những không chạnh lòng mà khí thế còn tăng vọt tám thước.
Anh bận sự nghiệp của anh, cô có công việc của cô, hai người họ xứng đôi cỡ nào.
"Hoắc Tuân, thứ hai tuần sau là Giáng Sinh đó."
Cánh tay đang thắt cà vạt của Hoắc Tuân khựng lại: "Hôm đấy em có tiết không?"
Nhạc Dư: "Buổi sáng có."
"Khéo thật, thế thì chúng ta đi ăn vào buổi chiều nhé."
Nhac Dư bước tới và lấy cà vạt từ tay anh, "Trong khoảng thời gian này anh không cần phải làm gấp đâu, hôm Giáng Sinh dành ra nửa ngày trống cho em là được rồi."
"Nửa ngày cũng chẳng đủ, cuối năm công ty nhiều việc lắm." Hoắc Tuân cười, "Anh phải làm gương cho cấp dưới."
Nhạc Dư không hiểu rõ chuyện công ty của Hoắc Tuân, nhưng cô biết anh đã phải nỗ lực nhiều đến nhường nào để có thể vững gót tại Bắc Hoài.
Có không ít người nói Hoắc Tuân thành công phần nhiều là nhờ gia đình của mình.
Những lời như vậy, ít nhiều gì anh cũng đã nghe qua, nhưng anh chưa bao giờ phủ nhận, bởi vì sự thật chính là thế. Có thể bước trên con đường không chướng ngại vật cũng là một loại năng lực.
Song, vững bước trên con đường ấy từ đầu chí cuối là chuyện khó khăn cỡ nào thì mỗi người lại có cách nhìn nhận và đánh giá khác nhau.
Nhạc Dư đau lòng vì anh phải làm việc suốt ngày, nhón chân hôn lên cằm anh: "Đừng làm quá sức nhé."
"Anh biết mà," Hoắc Tuân chớp chớp mắt, "Cô giáo Nhạc cũng vậy."
Nhạc Dư cười ha hả: "Nếu buổi tối anh yên tĩnh một chút thì hôm sau em sẽ không mệt mỏi."
Hoắc Tuân lập tức nín thinh, ra khỏi phòng như không nghe thấy gì: "Anh có cuộc họp sáng, đi trước đây."
Nhạc Dư phì cười, tiễn anh rời đi. Cánh cửa khép lại, xoay người đối mặt với căn phòng trống không, cô lại chẳng hề thấy tồi tệ.
Ngày Nhạc Dư đồng ý hẹn hò với Hoắc Tuân, Bắc Hoài đón một trận tuyết lớn.
Bởi vì hôm ấy là đêm Giáng Sinh, giá táo tại cửa hàng trái cây trước cổng phía Bắc của đại học G tăng vùn vụt.
Mua quýt xong, Phan Bối tỏ vẻ đau đớn: "Mấy hôm trước mà mua một thùng táo thì đã lời được mấy tệ rồi."
Nhạc Dư gật đầu đồng ý: "Mua một tờ giấy gói màu hết ba tệ cũng chẳng phải chuyện
đùa."
Hai người nhìn nhau, buông tiếng thở dài, như thể bản thân để vuột mất mấy triệu tệ.
"À, sao gần đây không thấy cái anh Hoắc tổng tới tìm cậu nữa? Không phải là anh ta bỏ cuộc rồi đấy chứ?" Phan Bối ăn phải một miếng quýt chua loét, mở miệng nói chuyện cũng cảm thấy ê răng.
"Anh ấy đi Tây Thành rồi."
"Thế nếu bây giờ anh ta xuất hiện ở trước mặt cậu, muốn cậu đồng ý làm bạn gái của anh ta thì cậu có đồng ý không?"
Nhạc Dư trầm mặc, hồi tưởng những ngày Hoắc Tuân theo đuổi mình.
Từ mùa hè cho tới mùa đông, hễ cứ rảnh rỗi là Hoắc Tuân lại xuất hiện trước mặt cô, lần nào cũng tìm đủ mọi lý do để đưa cô đi ăn cơm, sau mấy tháng ròng, cô nặng lên những hai, ba kg; anh chưa từng tặng cô thứ gì, nhưng lại giúp cô tìm việc dạy kèm tại nhà, đối tượng là Hoắc Ngô, cậu cháu trai bụ bẫm, đáng yêu và vô cùng ngoan ngoãn của anh, có điều cậu bé chỉ chịu gọi cô là "thím" chứ không phải "cô giáo"...
Nhạc Dư biết, kể từ lúc bắt đầu, Hoắc Tuân đã đối xử với cô rất khác biệt.
Bởi vì song phương đều mập mờ, thế nên tình cảm mới nảy nở.
"Tớ sẽ." Nhạc Dư nghe thấy chính bản thân nói như vậy.
Phan Bối đang nín thinh lập tức thở phào, cô nàng vỗ tay cười ha hả: "Nhạc Nhạc, chuyến này bạn trai cậu không thể không mời tớ ăn cơm rồi!"
"Cái gì?"
Phan Bối bĩu môi về phía sau cô: "Tào Tháo tới kìa."
Nhạc Dư đột nhiên không dám ngoái đầu.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Manh: Ồ anh Hoắc khác các nam chính thường thấy lắm nè, tui đọc chiện toàn thấy các anh tự gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng thoy, ổng thì "xài" đồ nhà luôn LOL.
Tính ra truyện này và "Làm thế nào để ngừng nhớ anh" được xây dựng giống nhau, bắt đầu từ hiện tại, sau đó đan xen với hồi ức quá khứ.