Raw: Vespertine
Edit || Beta: Manh
Sau một đêm mưa, bầu trời Hồi Thành lại xanh ngát.
Hoắc Tuân không mang theo quần áo để thay sau khi tắm, Nhạc Dư bèn mua một bộ mới ở trung tâm thương mại gần khách sạn.
Tuy không phải thương hiệu mà Hoắc Tuân thường mặc, nhưng Nhạc Dư đã từng thấy trong tủ quần áo của anh, những tưởng thương hiệu nhỏ thì sẽ không quá đắt, ai ngờ lúc quẹt thẻ lòng đau như cắt, hay lắm, nửa năm tiền lương cứ thế mà bay.
Nhưng sau khi mua xong, cô cười rất vui vẻ, vui hơn cả khi sắm sửa cho chính mình.
Sau khi hai người bắt đầu hẹn hò, có rất nhiều thứ không phải cứ muốn rạch ròi là được.
Ví như chuyện tặng đồ, với bạn bè, Hoắc Tuân là người hào phóng, với Nhạc Dư lại càng là thế.
Mỗi khi công tác về, quà tặng Nhạc Dư nhất định sẽ chiếm hơn một nửa hành lý của anh, túi xách, đồng hồ hoặc trang sức, hễ thấy cái nào hợp với cô là anh mua ngay cái đó. Có điều Nhạc Dư rất ít khi sử dụng chúng, thứ nhất là vì cảm thấy chúng quá đắt tiền, thứ hai là vì ở trường không thể ăn bận quá lộng lẫy.
Nhưng kể cả không dùng đến thì cô cũng phải đáp lại tấm lòng "hào phóng" của anh, cho dù mỗi lần vung tiền là một lần vét sạch túi tiền của cô đi chăng nữa.
Khác với Nhạc Dư, Hoắc Tuân coi mỗi món đồ cô tặng như của quý, một khi đã sử dụng thì sẽ dùng cho đến khi món đồ ấy "gần đất xa trời", lúc nào hỏng hẳn mới lẳng lặng cất kỹ.
"Sao em lại mua thương hiệu này?"
Nhạc Dư hơi mở to mắt: "Anh không thích à?"
"Anh nhớ em từng bảo là nó quá nữ tính."
Chính bởi vì câu nói ấy nên anh không bao giờ mặc đồ của thương hiệu này nữa.
"Thật á? Em từng nói thế á?" Nhạc Dư quả thực đã quên bẵng chuyện này, "Quần áo của thương hiệu lớn được nhiều người lùng sục, ca tụng nhất định là có cái lý riêng của nó. Trước đây em không thích là vì tầm nhìn của em còn hạn hẹp, không có khiếu thưởng thức thôi, giờ trưởng thành, nhìn nhiều thấy nhiều rồi, gu thẩm mỹ được cải thiện nên thấy nó cũng không tệ lắm."
"Chỉ mình em mới có thể khiến
cái bệnh hay quên của bản thân nghe bùi tai như vậy."
HồI Thành có một tòa thành cổ nổi danh, dẫn Hoắc Tuân đến cửa thành rồi, chuyện đầu tiên Nhạc Dư làm chính là mua một chùm bóng bay.
"Hồi bé mẹ từng đưa em đến đây, không hiểu sao em vẫn còn nhớ chuyện này thế. Lúc ấy em muốn mua một quả bóng, mẹ nhất quyết không chịu, em bí xị quậy lên, chỉ thiếu nước nằm đất ăn vạ. Mẹ em thì nóng tính, bà không nỡ đánh nên chỉ hận không thể khiêng em lên ném quách vào thùng rác. May mà đúng lúc đấy bố xuất hiện, không chỉ mua bóng mà còn mua cả một ly kem cho em nữa, thế là mẹ đổi đối tượng trút giận, mắng ông rất dữ, nhưng ông lại rất vui vẻ, anh biết vì sao không?"
Hoắc Tuân rất thích nghe Nhạc Dư kể chuyện quá khứ, bởi vì khi ấy cô vô cùng chăm chú, chăm chú đến mức vô cùng xinh đẹp. Anh cười hỏi: "Vì sao?"
"Vì lúc đấy ông không nỡ rời nhà nên bỏ qua cơ hội ra nước ngoài, tương đương với từ chối thăng chức, tăng lương. Tuy mẹ biết thế nhưng vẫn tức, chiến tranh lạnh với ông suốt một tuần trời."
Nhạc Dư đưa bóng bay cho Hoắc Tuân, tiếp tục nói: "Hôm ấy bố lén theo sau mẹ con em tới đây, mua bóng với kem chỉ là để mẹ có lý do xuống đài mà thôi."
Trưởng thành trong một gia đình như vậy, chẳng trách Nhạc Dư được yêu thích như vậy. Hoắc Tuân ôm eo cô, tổng kết: "Chú dì đằm thắm quá."
Nhạc Dư tiếp lời tức thì: "Nhưng vẫn thích cãi vặt riết thôi."
"Hoắc Tuân, anh hiểu ý em khi em kể chuyện này không?"
"Hiểu chứ." Hoắc Tuân dắt cô hòa cùng dòng người vào thành cổ, trong tiếng náo nhiệt truyền đến từ bốn phía, Nhạc Dư vẫn có thể nghe rõ lời anh.
Anh bảo rằng: "Sau này hai ta cũng sẽ như vậy."