Nàng có quan hệ rất tốt với người khác phái.Ngọc Sanh Hàn rũ mi, thấp giọng nói: “Mục tiêu chuyến này của chúng ta là thần kiếm, những thứ khác không cần để ý.”Kỳ Niệm Nhất đang nhắm mắt dưỡng sức, mở mắt ra, ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn Ngọc Sanh Hàn.Bất Dạ Hầu bên cạnh nàng phát ra âm thanh nho nhỏ.Ngọc Sanh Hàn cầm Lậu Ảnh Xuân lên.Ở đây có lẽ chỉ có hắn biết, lần này hắn đến Vô Vọng Hải muốn tìm thần kiếm xuất thế không phải là Lậu Ảnh Xuân như mọi người nghĩ.Ở biển, mặt trời luôn mọc nhanh hơn.Chẳng mấy chốc trời đã hửng sáng.Kỳ Niệm Nhất đặt một tay lên chuôi kiếm Bất Dạ Hầu, đôi mắt thuần khiết của nàng được bao phủ bởi ánh vàng nhạt, cả thế giới như tràn ngập những chùm ánh sáng đủ màu sắc.Nhưng ngay khi ánh nắng dâng lên, thế giới trước mắt nàng bỗng tối sầm lại.Ngay lập tức, một màu máu đặc quánh lan ra trước mắt nàng.Vô Vọng Hải đã mở ra.......“Tiểu cô nương, mới vào bí cảnh sao?”Vô Vọng Hải lớn đến mức nhìn không giống một hòn đảo.Kỳ Niệm Nhất còn chưa hồi phục tinh thần từ trong trận pháp huyền diệu này, thì đã nghe thấy tiếng ai đó gọi mình.Nàng ngẩng đầu, quan sát xung quanh.“Này, còn là một tiểu cô nương mù mắt sao?” Người nọ lúc nói chuyện thì tiến lên vài bước, giọng nói có chút gấp gáp, sau đó ném cho Kỳ Niệm Nhất một tấm dải lụa màu trắng: “Cầm lấy đầu bên kia, ngàn vạn lần đừng buông tay, đi theo ta, làn sóng yêu thú sắp tới rồi.”Kỳ Niệm Nhất nắm chặt lấy đầu kia của dải lụa, theo nữ tu sĩ bay nhanh hơn mười dặm mà trong khi đó nàng ta vẫn luôn nói chuyện, sau khi tiến vào núi, bước chân mới dần ổn định lại một chút.“Tiểu cô nương thị lực kém nhưng thể lực rất không tồi nha.” Nữ tu dựa vào thân cây, thở hồng hộc nói: “Muội vào nhầm chỗ này hả? Hay là bị đưa vào?”Kỳ Niệm Nhất nhìn thấy rõ ràng trên không trung viết một hàng chữ lớn màu đen.[Vô Vọng Hải]—— “Vô Vọng Hải trăm năm mở ra một lần và kéo dài liên tục ba mươi ngày.
Trong khoảng thời gian này, mục đích quan trọng nhất của tất cả chúng ta ở đây là sống sót.”“Bất luận chuyện lấy kiếm