Trái tim Hoa Linh Âm lệch nhịp vì hành động của công chúa, công chúa cũng thích Vũ Minh Thành?
Tại sao có thể như vậy?
Đây không giống như tiểu thuyết gốc, sự xuất hiện của nàng thật sự đã thay đổi mạch truyện sao?
Hoa Linh Âm thẫn thờ nhìn Vũ Minh Thành, đôi mắt nàng phủ sương hoa, vậy là nam trung ý, nữ chung tình rồi ư?
Hoa Linh Âm không để nước mắt rơi, dù hai đôi mắt đã lấp lánh giọt nước, nàng kiên cường nhìn hắn, giọng nói có một chút run rẩy "Vậy...!Ngươi cũng thích nàng ấy?"
Nàng còn hỏi ngu muội cái gì, hắn chắc chắn thích Tần Tình Nhi công chúa, đây là tiểu thuyết mà Tần Tình Nhi là vai chính, người mà hắn thích mười bốn năm chính là Tình Nhi công chúa.
Nàng biết rõ nàng còn hỏi làm cái gì?
Vũ Minh Thành không có trả lời, mọi người cũng mong chờ câu trả lời của hắn.
Hắn tuy rằng không trả lời nhưng bàn tay cũng không có thu lại khỏi tay của Tình Nhi công chúa, cứ ở yên cho công chúa nắm tay như vậy, nàng hình như đã hiểu rồi.
"Hoa Linh tiểu thư" Tình Nhi công chúa vừa lên tiếng, Hoa Linh Âm liền bật giọng lạnh nhạt "Miễn."
Được rồi, nàng hiểu rồi, Hoa Linh Âm xoay người, y phục đỏ rực vội vã biến mất trong làn người.
Kết quả đã rõ, Tần Tình Nhi công chúa đã chiến thắng.
Hoa Linh Âm chạy về phòng của nàng, nàng trốn một góc trên giường, ôm chiếc gối vùi cả gương mặt vào chiếc gối.
Tiểu Tuyết ngồi bên cạnh nàng im lặng, tốt nhất Tiểu Tuyết nên im lặng để cho nàng khóc.
Nàng vùi mặt vào gối, lúc đầu không có một âm thanh nào, từ từ thút thích nhỏ rồi dần dần nức nở lớn.
Cốt truyện thay đổi, Tình Nhi công chúa cũng thích hắn, hắn thương công chúa đã lâu, hai người như vậy thành đôi.
Cũng thật tốt, hắn không đoạ ma là được, hắn sống vui sống khoẻ, hạnh phúc là được rồi.
Nhưng mà tim nàng đau quá, bởi vì nàng thật sự rất thích hắn.
Hoa Linh Âm biết phải làm sao đây? Nàng bây giờ trông thực là thảm hại, nàng khóc đến mệt lả, nằm trên giường ôm chiếc gối thẫn thờ.
Nàng ở thế giới kia đã chết rồi, nàng phải sống cả quãng đời còn lại ở nơi này, ở đây nàng lại chỉ thích nhất là hắn.
Cuộc đời của nàng sao lại trớ trêu quá, bây giờ hắn hạnh phúc rồi, nàng nên làm sao để quên đi hắn mà an nhàn sống ở thế giới này.
"Tiểu Tuyết...!Ta phải làm sao đây?" Giọng nhỏ yếu ớt thì thầm, Tiểu Tuyết ngồi bên cạnh nàng khẽ nhủ "Nam nhân không thiếu, không có hắn còn có người khác đúng không?"
Không có hắn còn có người khác, Hoa Linh Âm thẫn thờ, nàng nâng mình ngồi dậy, nhìn nha hoàn của nàng với gương mặt trắng bệch "Ta muốn người khác, nếu không ta sẽ không quên được hắn, Tiểu Tuyết mau tìm người khác cho ta, ai cũng được."
"Cái gì mà ai cũng được" Tiểu Tuyết ngạc nhiên "Tiểu thư đừng hồ đồ nữa."
Hoa Linh Âm không có hồ đồ, ở thế giới trong tiểu thuyết này nàng thích hắn nhất, bây giờ hắn đã không đoạ ma nữa.
Còn chinh phục được tình yêu của Tần Tình Nhi, nàng lại yêu hắn thật, nàng không chịu nổi cảnh tượng nhìn hắn cùng Tần Tình Nhi bên nhau, nàng muốn quên đi hắn thì phải mượn một ai đó để tựa vào như