"Sư huynh yêu thích của ta?" Hoa Linh Âm khó hiểu, biểu thị một cái nhăn mày cực kì cáu gắt "Công chúa ngày nào còn chê ta không có mặt mũi, hiện là đang tự vã đi?"
Tần Tình Nhi e thẹn, hai chiếc má đỏ đỏ "Ân...!Ta cũng thích hắn..."
Vũ Minh Thành rất thản nhiên đứng phía sau lưng Hoa Linh Âm, nàng như con sư tử mẹ hung hăng trừng công chúa yếu đuối quát lớn.
"Hắn là của ta."
Tần Tình Nhi chẳng chịu thua "Minh Thành mới là người quyết định."
Hoa Linh Âm xoay mặt trừng trừng với Vũ Minh Thành, bừng bừng lửa giận "Ngươi nói xem."
Vũ Minh Thành thưởng thức dáng vẻ tức giận của nàng vô cùng vui vẻ, tận hưởng xinh đẹp xù lông như thế kia, trong bụng hài lòng cười "Ta không biết."
Ơ, hắn ăn sạch sẽ nàng, bây giờ lại bảo không biết? Hắn là đang chọc giận nàng hay sao?
"Hoa cô nương, đừng ép sư huynh của ta" Tần Tình Nhi sợ hãi, gương mặt e lệ tiến tới ôm lấy cánh tay của Vũ Minh Thành.
Vô sỉ vô sỉ vô sỉ, ai là người đã mắng cô là vô sỉ, không có mặt mũi, giờ hãy xem lại hành động của công chúa kia đi!
Hoa Linh Âm bực bội muốn tách hai người này ra, nhưng Tần Tình Nhi ôm cánh tay Vũ Minh Thành rất chặt, cứng ngắt.
Nàng tức giận dậm chân, mắt đen trừng lớn "Vũ Minh Thành!"
"Hoa cô nương, đã sắp xếp luận võ rồi còn đeo bám sư huynh của ta làm gì?" Tần Tình Nhi thuần khiết hỏi.
Đúng vậy, nàng hôm nay tìm đến, còn định sẽ nói với hắn đã xin hủy luận võ thành công, Hoa Linh Âm giận đến đỏ mặt, buộc miệng "Tiểu Tuyết, đi về chuẩn bị luận võ."
Hoa Linh Âm tức giận rời đi, Vũ Minh thành nghe đến luận võ, gương mặt lập tức lạnh tanh, ánh mắt trừng trừng nhìn bóng dáng của nàng rời đi, vội đẩy ra công chúa "Ta vừa luyện xong, có hơi mệt."
"Ân, vậy chàng về phòng nghỉ ngơi" Tần Tình Nhi đắc ý, vui vẻ mỉm cười, hắn rời khỏi.
Tình Nhi liền không giấu khỏi hạnh phúc, đuổi được Hoa Linh Âm mà đắc ý vươn ra nụ cười.
Hoa Linh Âm trên đường về Hoa gia trang đùng đùng sát khí, nhìn thấy Tư La Nam trên đường, hắn hướng nàng chào hỏi "Hoa tiểu thư."
"Hừ..." Hoa Linh Âm bốc mùi ám khí, lập tức gầm giọng "Ngươi canh chừng công chúa của ngươi cho đàng hoàng đi chứ?"
Tư La Nam nhúng vai "Ta làm sao quản nổi công chúa."
"Không quản cũng phải quản" Nàng lầm bầm, để nàng ta chạy lung tung phá rối nàng và sư tôn của nàng, thật khó chịu.
Hoa Linh Âm nhăn mặt nhăn mày nâng cước bực bội đi về Hoa gia trang, cả ngày nàng chẳng có vui vẻ, mặt mày khó chịu vô cùng.
Đến tối, Tiểu Tuyết châm trầm hương cho nàng, Hoa Linh Âm liền yêu cầu "Hôm nay ngươi ở đây với ta."
"Hả?" Tiểu Tuyết ngạc nhiên, không hiểu, Hoa Linh Âm lập lại, tay vỗ bẹp bẹp lên giường nệm của nàng "Ngủ ở đây."
Tiểu Tuyết vừa buồn cười vừa thắc mắc "Tiểu thư, sao lại muốn ta ngủ ở đây cơ?"
"Ta sợ ma đó" Hoa Linh Âm đứng bật dậy, nàng không muốn Vũ Minh Thành đêm nay lại mò đến chỗ nàng, chiếm tiện nghi của nàng rồi lại làm như không có gì kia.
Hoa Linh Âm đi đến kéo tay Tiểu Tuyết lên giường, chạy đến kiểm tra cửa chính, cửa sổ thật kĩ lưỡng, sau đó nhảy