Hoa Linh Âm cảm giác như quai hàm nàng sắp vụng ra, nàng đau, nước mắt ướt sũng, hai tay nàng nắm lấy cánh tay của hắn thống khổ.
“Đau ta… Ahu…”
“Nàng gạt ta” Hắn buông gương mặt của nàng, nhìn xuống chiếc bụng lớn của nàng, lập tức nổi lên phẫn nộ “Ta vì nàng, đến mạng cũng không cần, nàng lại chẳng thể thiệt thòi một chút vì ta? Ta rốt cuộc đối với nàng mà nói là cái gì?”
Hai tay Hoa Linh Âm run đến tê dại, nàng cúi đầu, nước mắt như hoa như ngọc rơi xuống, Vũ Minh Thành liền nghiến răng, nhìn thấy nước mắt của nàng, lòng hắn không chịu nỗi xót xa.
Hắn cuộn tròn lại lòng bàn tay, gắt giọng “Nàng khóc cái gì? Oan ức?”
“Không phải…” Hoa Linh Âm trả lời, nàng quá sợ hãi, run rẩy đến lời nói không rõ “Cái gì… Cũng… Không phải…”
Vũ Minh Thành nghe không hiểu lời nàng, vội bắt lấy cánh tay của nàng siết “Nói cái gì?"
Hắn chỉ ước lúc này, nàng xin lỗi hắn một câu thôi, hắn sẽ không tức giận, dù nàng mang con của ai cũng không quan trọng, hắn chính là thương nàng, cho nên… Hắn hoàn toàn có thể bỏ qua, chỉ cần nàng đối với hắn thật lòng.
Hoa Linh Âm mím môi, nàng muốn khóc thật lớn nhưng hắn xa lạ quá, hắn đối với nàng thật tàn khóc, còn chặt đứt hai tay Thế Qúy, hắn đáng sợ quá…
“Ta nói… Ta với ngươi… Cái gì cũng không phải…”
Không có xin lỗi, nàng không hề cảm thấy tội lỗi với hắn.
Vũ Minh Thành buông lỏng cánh tay nàng, hắn thở ra một hơi nặng nề, khóe môi hắn nhếch lên tàn nhẫn lặp lại “Cái gì cũng không phải.
”
Một câu nói thật hay, phủi bỏ tất cả, rốt cuộc đúng như Hoa Linh Phi đã nói…
Nàng thích hắn chỉ là vì nàng bồng bột, nàng vốn chẳng có tình cảm với hắn, mới cùng trượng phu chạy đến tận mạn bắc, còn mang thai lớn như vậy.
Hắn vốn chẳng có một chút giá trị nào.
Vũ Minh Thành nâng lên một nụ cười, khiến cho thân cận của hắn đều dợn tóc gáy, không dám hó hé, Tiểu Tuyết đã sớm bị bọn họ bịt miệng lại, nên bây giờ nàng ta chỉ có thể nhìn, có la hét cũng chỉ ưm aa.
Nàng nghe thấy hắn cười, đôi mắt ướt đẫm ngước lên nhìn hắn.
“Hay thật, cái gì cũng không phải, uổng phí ta xem trọng nàng haha” Hắn cười, bàn tay hạ xuống tháo ra thắc lưng, lấy ra phân thân to lớn, Hoa Linh Âm nhích người lên giường, Vũ Minh Thành bắt lấy cánh tay nàng, cười khổ “Chạy đi đâu?”
“Không, ngươi bỏ ta ra.
”
Tiểu Tuyết nhìn thấy chủ nhân bị hắn bỡn cợt, liền vùng vậy la hét, bốn tên thân cận liền giữ nàng lại, nàng vùng vẫy vô ít.
Vũ Minh Thành bắt lấy gương mặt của nàng, gương mặt xinh đẹp mà hắn yêu thương, hắn ngày ngày nhung nhớ, nhớ đến phát điên.
Bàn tay hắn bóp chặt xương hàm của nàng, nàng đau đớn nhăn nhó, hắn đem phân thân hướng đến trước mặt nàng, bàn tay bóp chặt gương mặt nàng, ép nàng há miệng, đem phân thân to lớn của hắn nhét vào trong miệng nàng.
Miệng nàng nhỏ, nàng phải cố gắng há to để có thể ngậm được hắn, nàng lập tức muốn nôn, gương mặt xinh đẹp nhăn nhó.
Nước lấp lánh mạnh mẽ rơi, nàng không tại nào ngậm hết, lỡ cắn hắn một cái.
Hắn thở hắc, tay túm lấy tóc nàng nâng đầu nàng ngước nhìn hắn, nam nhân giọng nói trở nên khan đặc “Nàng tốt nhất làm ta thoải mái một chút, nếu không, ta phế cả hai chân hắn.
”
Hắn liếc mắt về phía