Hoa Linh Âm xoay người.
"Khoan đã" Hắn lên tiếng, Hoa Linh Âm xoay người lại nhìn hắn, trái tim đầy vết thương thì thầm, giọng nàng rất khẽ hỏi "Hoàng thượng, còn có chuyện gì?"
"Nàng..." Hắn trừng mắt, giọng nói trầm lắng "Trước đây, nàng có thật lòng thích ta không?"
Hoa Linh Âm rụt lại bã vai "Ngươi không biết sao còn hỏi?"
"Bây giờ có thật lòng không?" Hắn nghiêm mặt, giống như đang cố gắng nhìn thấu nàng, Hoa Linh Âm cười khổ, lắc đầu "Bây giờ? Bây giờ Hoàng thượng xa vời quá ta với không đến."
Trước đây hắn chỉ là sư tôn nhỏ bé, còn bây giờ hắn là quân vương một nước, nàng không với nổi hắn.
"Ta hỏi nàng có thật lòng hay không?" Hắn gầm giọng, không kiềm chế được trừng trừng đôi mắt đang từ từ đỏ ngầu.
Hoa Linh Âm cắn môi, đôi mắt ướt nhoè, nàng ấm ức hai tay túm chặt chiếc váy đến nhăn nhó, bật khóc nức nở.
Lần đầu tiên sau ba năm, ở trước mặt hắn khóc nức nở.
"Không thật lòng thì ta ở đây làm gì? Ngày ngày nhìn ngươi ở cạnh hết người này đến người kia, ngươi còn chẳng thèm nhìn đến ta.
Ta không thật lòng...!Thì ôm tương tư đến bây giờ làm gì? Tốt nhất là ta nên lấy quách tên nào đó."
"Trượng phu bị ta phế tay?" Hắn nhìn thấy nước mắt nàng, ánh mắt xẹt qua điểm khẩn trương nhưng rất nhanh hắn đã dùng sự phẫn nộ dập tắt.
Nhớ đến trượng phu của nàng, cổ nóng giận nổi lên, nàng chẳng phải đã lấy hắn ta đi.
"Ngươi có bị điên không? Con đã là của ngươi thì hắn làm gì là trượng phu của ta...! Hic...!Nếu mà ta không thật lòng...!Ta không phải khổ sở trông khi ngươi vẫn an an nhàn nhàn như vậy."
"Ta làm sao tin tưởng nàng?" Hắn ngẩn người, hắn từng tin nàng nhất, để rồi cuối cùng nàng đạp tình cảm của hắn ở dưới lòng bàn chân, dẫm đạp một cách tuyệt tình.
Không phải là gì cả, cái gì cùng không phải!
"Phải rồi, tiện nhân như ta thì không đáng tin tưởng" Nàng khóc, ấm ức hét lớn nước mắt đều tuông trào, hít thở liên tục, tức tưởi nấc từng tiếng.
Gương mặt đáng thương ướt sũng, nàng cảm giác tay chân nàng đều tê dại, nàng vì hắn mà khóc quá đủ rồi, nàng không muốn khóc nữa, không muốn nữa...! Nhưng nàng không dừng lại được.
"Hưu thư...!Cho ta hưu thư...!Ta không ở đây nữa" Nàng khóc, tức tưởi ho sặc, nàng không muốn ở đây nữa, nhìn hắn cùng người khác bên cạnh chính là địa ngục.
Vũ Minh Thành cuối cùng không cương nổi nàng, thả lỏng gương mặt, ánh mắt hắn ôn nhu nhìn nàng.
Hắn tiến tới kéo nàng vào lòng hắn, bảo bọc nàng ở trong vòng tay, cười khổ "Đừng khóc nữa, ta xin lỗi."
"Là nàng ngày đó rời bỏ ta, bây giờ lại khóc như này?" Hắn khổ sở vỗ về nàng, Hoa Linh Âm ở trong lòng hắn càng khóc dữ dội hơn, nàng ấm ức "Ngươi hại ta mang thai, ngươi chỉ là phò mã, Tần Tình Nhi sẽ bỏ qua cho cái bụng nhỏ nhỏ của ta sao?"
Nhỏ quá cơ, một bụng chứa hai đứa.
Hắn nhíu mày "Nên nàng mới bỏ đi?"
"..." Hoa Linh Âm cắn môi, càng nghĩ càng ấm ức, tủi thân vô cùng.
Nàng đẩy hắn ra, ngón tay trỏ xinh đẹp chỉ vào hắn "Ngươi...!Đừng chạm vào ta...! Tay thối...!Vũ Minh Thành ngươi là đồ trứng thối!"
Hắn bước đến, nàng liền trừng trừng mắt, bàn tay hắn chạm vô số nữ nhân.
"Thế nàng không muốn ta nữa?" Hắn mị lên, Hoa Linh Âm mếu máo lắc đầu "Ngươi trước đây chỉ là của ta, bây giờ...!Ngươi..."
Của người người rồi nha.
Vũ Minh Thành hạ mâu, ánh mắt trầm lắng "Nhưng ta, chỉ có mình nàng ở trong lòng."
Lời nói của hắn, khiến cho nàng đình chỉ khóc lóc, trở nên ngẩn ngơ, đang phân định là hắn đang nói thật hay nói giả.
Vũ Minh Thành ở trước mặt nàng, hắn vẫn tuấn dật phi phàm như ngày trước, trầm tư "Hôm nàng trở về, nàng nói nàng muốn ta, ta đã rất vui."
"Vui đến mặt mày không biểu cảm?" Hoa Linh Âm hít hít cái mũi "Rõ ràng, ngươi đến một