Đưa Hoa Linh Âm về phòng của nàng, đặt bảo bối nằm ngay ngắn trên giường, Hoa Linh Phi nâng tay cầm lấy cổ tay của con bé khám mạch.
Nữ nhi của bà mạch đập rất yếu ớt, đầu lông mày bà chau lại đầy lo lắng, trước giờ con bé luôn rất khoẻ mạnh.
Chẳng lần nào bắt mạch lại lạ như thế này, Hoa Linh Phi bảo với thân hầu Tiểu Tuyết.
"Ngươi mau mau nấu nhân sâm cho Tiểu Linh."
"Vâng" Tiểu Tuyết lui xuống bếp, Hoa Linh Phi ngồi ở bên cạnh giường trông nom gương mặt xinh đẹp của con gái.
"Thế thì nàng có xét đến việc phản bội ta?"
Giọng nói trầm thấp của Cận Thiên Bảo vang lên trong đầu bà, đã hai mươi năm vẫn ngạo mạn như vậy.
Ai phản bội ai?
Ông ta lại chẳng vì giang sơn bỏ rơi bà, Hoa Linh Phi thở dài.
Còn ngu xuẩn cho ngươi đuổi giết con gái của chính mình, thật là hết cách, may mắn mấy lần trước Hoa Linh Âm đều thoát khỏi bọn họ.
Không hiểu vì sao lần này con bé lại như vậy, đến một cái đánh trả cũng không, còn suýt mất mạng dưới kiếm Vũ Minh Thành.
"Tiểu Linh, con làm sao vậy?" Bà nâng niu lọn tóc dài của nhi nữ, đây là bảo vật duy nhất của bà, bà yêu thương nàng nhất.
Bà và Cận Thiên Bảo 20 mươi năm trước là một đôi uyên ương xứng đôi vừa lứa, nhưng là do Cận Thiên Bảo phải đi theo sư phụ Dục Nham tu luyện võ công, xưng bá giang hồ.
Giang hồ hiểm ác, nguy hiểm biết bao, bà đã ngăn cản nhưng ông nhất quyết đi theo ước muốn của mình.
Bỏ lại bà và cái thai hai tháng tuổi, lúc đó Cận Thiên Bảo theo chân Dục Nham phiêu bạc giang hồ có tiếng tốt, có tiếng ác.
Kết được bằng hữu, cũng gây được kẻ thù, Hoa Linh Phi lúc đó phải giả mạo cưới người khác, sau đó sinh con.
Để không ai biết đứa con này chính là con gái của Cận Thiên Bảo, bà lo lắng những kẻ thù của Cận Thiên Bảo tìm đến Linh Âm vì nàng là con gái hắn.
Từ đó, Hoa Linh Phi không bao giờ cho phép đệ tử của mình tham gia bất cứ hoạt động nào của giang hồ.
Cổ mộ từ đó im lặng hẳn, ẩn danh khỏi giang hồ ác chiến, chỉ trừ khi người khác phạm cổ mộ, cổ mộ sẽ chẳng bao giờ phạm người.
Hoa Linh Âm chau mày, nhăn nhó một cái mới mở mắt, nàng nhìn thấy mẫu thân xinh đẹp của mình, đôi mắt liền đỏ hoe.
Dù nàng vừa mới xuyên đến, nhưng nhìn thấy người phụ nữ này, lòng nàng không hiểu vì sao không kiềm hãm được sự dựa dẫm vào bà, như đứa con làm nũng với mẹ mếu máo nước mắt "Mẹ ơi..."
"Ta đây..." Đỡ nàng ngồi dậy tựa vào thành giường "Nay con làm sao vậy?"
"Con không biết" Nàng lắc đầu, nàng vừa mới xuyên đến, nàng không phải người ở đây, nàng không phải Hoa Linh Âm thật sự, nếu nàng nói như vậy, người mẹ này có lẽ sẽ rất buồn.
Trịnh Minh Tâm chỉ có thể suy nghĩ cách khác, tay nàng bỗng chạm lên trán giả vờ đau đớn "Đầu con đau quá."
"Đau? Ở đâu, đau ở đâu?" Hoa Linh Phi liền hoảng đứng dậy, hai tay ôm gương mặt con gái ngắm