Nhóc con đứng trên hai chân sau giẫm lên tờ báo, như vậy cậu càng thấy rõ ràng trên đó viết gì.
Cậu nghiêm túc đảo qua đảo lại mắt nhỏ, đọc kĩ tin tức trên báo một chữ cũng không bỏ sót, qua lại nhìn hai lần xác định mình không có đọc sai chỗ nào mới cuống lên, dùng hai chân sau cào quanh trên tờ báo, cực kì nôn nóng bất an.
Cặp mắt đậu đen vững vàng nhìn chằm chằm vào tờ báo, trang đầu để hình ba người, người đàn ông trung niên nho nhã Âu Dương Chấn Vũ, vợ mới cươi Lý Tuyết Di mỹ mạo dịu dàng, còn chính bản thân cậu đứng bên cạnh, là thiếu niên thanh tú pha chút trẻ con.
Người đàn ông nho nhã cậu biết, cùng hắn sống chung nhà mười tám năm, đã quen nhìn hắn nhân từ, đối với vợ con hiền hậu từ ái, càng rất che chở cậu. Nhưng bây giờ hắn cùng một người đàn bà xa lạ đứng chung một chỗ, nói muốn cưới bà ta, còn tổ chức lễ cưới thật long trọng.
Hoàn toàn khác với người hiền từ cậu biết, lần này trên mặt báo cậu mới thấy được bộ mặt khác của người cậu từng gọi là ba này.
Nhìn hắn rất vui vẻ, không giống với lúc trước luôn cười nhạt, bây giờ hình như hắn phi thường cao hứng, ý cười trên mặt chưa hề phai.
Đây là do góc chụp của phóng viên hay là tại cậu nghĩ nhiều?
Không quan tâm biến hóa của Âu Dương Chấn Vũ, cậu chẳng thể hiểu được cũng không thể tha thứ cho hắn tại sao mới một khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn đã cưới một người xa lạ?
Trên báo thấy được, mẹ cậu qua đời mới một tháng...
Còn cái người Âu Dương Thiếu Vũ kia rốt cuộc là ai?
Tại sao giống cậu y như đúc, nhóc con biết rõ người này nhất định không phải Âu Dương Thiếu Vũ, vì cậu vốn đã chết rồi.
Buổi tối hôm đó xe cậu gặp tai nạn trên đường cao tốc, lao ra khỏi hàng rào bảo vệ rơi xuống vách núi, dù có may mắn không chết cũng không thể nào bình yên mà đứng đó, mà là nằm trong bệnh viện kìa.
Cậu hoang mang vô cùng.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tại sao từ khi cậu biến thành con sóc nhỏ, thế giới hình như đã thay đổi rồi.
Cậu thậm chí bắt đầu nghi ngờ, không biết bản thân có phải Âu Dương Thiếu Vũ hay không, hay vốn dĩ bản thân cậu chỉ là một con sóc?
Chẳng qua là một con sóc biết suy nghĩ sao?
Cục lông đỏ giẫm đạp trên tờ báo, kêu lên chít chít, cậu như lâm vào cục diện quẫn bách không thể giải quyết, cậu bò xung quanh tờ báo, móng vuốt cắt lung tung trên giấy.
Hàn Thiên Hữu nhanh chóng xử lí xong tài liệu, kí tên rồi mới liếc mắt nhìn sóc con.
Vừa nhìn liền phát hiện nhóc không ở trong ổ, có lẽ đã chạy ra ngoài.
Vì vậy tổng tài đại nhân lại dừng công việc trong tay đi tìm sóc của hắn, nhìn trên ghế thấy nhóc con quay loạn trên tờ báo, mềm mềm cuộn tròn người đưa cái mông về phía hắn, hình như đang nỗ lực làm cái gì.
Hắn đi tới liếc nhìn, thấy nhóc nôn nóng cùng thương tâm khó giải thích được.
Đây là...
Hắn duỗi tay, chỉ dùng ngón cái và ngón trỏ nhíu lấy phần gáy sóc con nhấc lên, nhóc liền bay lên trời, bốn móng vuốt rời khỏi ghế, đột nhiên bay lên làm nhóc kinh hãi chít chít kêu gào, quay đầu nhìn lại thấy là Hàn Thiên Hữu mới ngoan ngoãn yên lặng.
Làm cái gì vậy?
Muốn cậu quay lại ổ à?
(⊙v⊙) Hả?
Tự nhiên thả cậu trong nhà vệ sinh làm gì vậy? Cậu đứng trên cát chuột mở to mắt đen khó hiểu.
Hiện tại cậu không nghĩ muốn đi nhà cầu mà, hơn nữa có người ngồi trước mặt cậu không thể xuỵt xuỵt được nha, thật mắc cỡ.
Móng vuốt bám lên khay cát, hai chân sau nhảy một cái trèo ra ngoài, đừng xem nhóc lông xù mập mạp, thật ra nhóc cũng là một con sóc mạnh mẽ nhanh nhẹn đó.
Thoải mái trèo ra khỏi khay cát, còn chưa đi được hai bước lại bị xách lên thả lại chỗ cũ...
(⊙_⊙)
Nhóc con nằm trên cát mở to mắt ngơ ngác không hiểu, nhìn người trước mặt cậu có vẻ không vui, cậu lại bướng bỉnh lên.
Cậu không hiểu rốt cuộc hắn muốn làm gì, chỉ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn, cả gan thò một cái chân ra ngoài muốn trèo ra.
Ngón tay