Bánh tart trứng màu vàng óng từ từ di động, nhóc con chỉ có một chút sức lực bú sữa, hai cái móng vuốt dùng hết sức mới miễn cưỡng đẩy được miếng bánh tới góc tường, giấu mình trong một bụi cỏ cao cao.
Thật ra khoảng cách này chỉ khoảng hai mét, nhưng nhóc đã mệt đến lật bụng lên.
Thân thể cậu nhỏ yếu, không có bao nhiêu sức lực, mẩu bánh mì ăn lúc trước tiêu hết sạch, bây giờ đã có chút đói bụng.
Mà hiện tại...
Cái bụng lông trắng của cậu lật lên trời, miệng nhỏ hơi hé ra, đôi mắt đậu đen tan rã mê mang.
Vừa mệt vừa đau, cậu cảm giác đuôi mình hoàn toàn không cử động được, không thể dựng thẳng lên hay làm động tác khác, nó chỉ rũ xuống kéo lê trên mặt đất.
Một chân kia đạp xuống, hung hăn giẫm trên đuôi non nớt của cậu, lực mạnh đến đáng sợ, cái đuôi năm sáu phân hơn phân nửa đã bị giẫm cho da tróc thịt bong, máu tươi dính bết lại trên lông đuôi, hiện giờ đã khô cứng, bộ dáng hoàn toàn khác trước.
Lần đầu tiên lén vào địa bàn của con người đã bị xua đuổi như vậy, bị gọi là chuột làm cậu cảm thấy vừa đáng sợ vừa tuyệt vọng.
Một khắc kia, linh hồn Âu Dương Thiếu Vũ xé rách đau đớn, cậu cảm thấy mình không còn là con người nữa, mà chỉ là một con sóc nhỏ chỉ cần no bụng mà phải mạo hiểm.
Cậu co ro thân thể ôm lấy chính mình cùng với cái đuôi không còn sinh khí, vết thương hở quá nặng, nơi đó đều có thể nhìn thấy da thịt nứt toác, xương sụn bị nứt vỡ.
Cậu thử mấy lần, cái đuôi không thể cử động nữa, cậu bắt đầu hoảng hốt rồi.
Đuôi cũng là một phần thân thể cậu, giúp cậu giữ thăng bằng đồng thời có thể trèo cây, lúc nhảy xuống sẽ cản bớt trọng lượng.
Nếu đuôi cậu thật sự vô dụng, vậy cậu chính là sóc tàn tật rồi, cuộc sống sau này sợ là nửa bước khó đi.
Mắt đậu đen chảy nước mắt tuông tuông, nhóc khóc nức nở.
Một miếng bánh tart trứng vàng óng thơm ngát trước mặt là của bác gái tốt bụng cho cậu, cậu nén nước mắt dùng cả tay chân ôm lấy miếng bánh, dùng hết sức lực gặm cắn.
Cái miệng hé ra hợp lại, hai bên quai hàm không ngừng chuyển động, bánh tart trứng nhỏ xuống từ từ nhưng cậu chỉ có thể ăn một phần ba, còn dư lại một miếng ăn không hết.
Hơn nữa cậu ăn no rồi,....
Làm sao bây giờ?
Nhóc hơi rầu rĩ, đồ ăn đối với cậu thật sự rất quan trọng, nếu để ở đây tuy sẽ không bị trộm mất nhưng rất có thể người làm trong trang viên sẽ dọn dẹp hết.
Lãng phí đồ ăn như vậy thật sự đáng xấu hổ.
Hơn nữa cậu không hi vọng ngày mai phải đến đây tìm thức ăn nữa.
Cậu vây quanh miếng bánh nhìn nhìn vài vòng, cuối cùng quyết định dùng hai cái răng sữa mới mọc cắn miếng bánh, một khối bánh to gần bằng đầu cậu được ngậm một phát vào miệng...
A, ngậm trong miệng.
Vì vậy, hai má nhỏ nhỏ đột nhiên phình to lên, cả miếng bánh lớn đều được cậu ngậm trong miệng.
Cậu nhả ra nhìn thử, phát hiện bánh vẫn còn, chỉ là hơi dính chút xíu nước miếng thôi.
︿( ̄︶ ̄)︿
Thì ra miệng của cậu còn có thể đựng đồ nha, nhóc con nhất thời thỏa mãn híp mắt, ngậm khối bánh chạy trốn vào trong bụi hoa, bắt đầu nghỉ ngơi.
Đối với thú con mà nói, ăn và ngủ là cách tốt nhất để nhanh lớn lên.
Ngậm lấy đồ ăn thơm ngon, rất nhanh cậu đã ngủ.
Chờ cậu tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã trở nên u ám, cậu cũng bắt đầu đói bụng rồi.
Nhả ra một miếng bánh to cỡ ngón tay cái, bánh vẫn thơm ngát ngon miệng, nhóc con cực kì thỏa mãn.
Miếng bánh đối với cậu khá lớn, cậu phải dùng hai móng giữ chặt, tốc độ ăn thật nhanh, bánh tart trứng từ từ nhỏ lại rồi biếng mất.
Cậu sờ sờ cái bụng, nó vẫn xẹp lép.
Nhớ lại lời Thanh Xà tiền bối nói với cậu, phải để bản thân sạch sẽ, như vậy con người mới không coi cậu là thú hoang.
Nhóc liếm sạch móng vuốt, xoa mặt mấy lần, phủi sạch bụi đất trên người.
Ăn bánh xong, cậu cảm thấy cũng hơi khỏe lại.
Trở lại cửa số cạnh bếp, cậu tìm miếng bánh còn dư lại trong bụi cỏ, tìm vòng vòng mấy lần đều không thấy đâu.
Nhóc thất vọng cực kì.
Mà lúc này, trong bếp bật đèn ấm áp nhiều người qua lại, các loại đồ ăn tỏa hương thơm ngát không ngừng bay ra cửa sổ.
Cậu núp trong bụi cỏ, móng vuốt đặt trên đất, hai mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào cửa sổ.
Thơm quá, thật muốn ăn (ˉ﹃ˉ)
Miệng cậu hơi hé ra, bên khóe miệng có một chút chất lỏng đáng nghi chảy xuống.
Cậu cảm giác hình như mình lại đói hơn rồi.
Nhưng đây là chỗ của con người, hơn nữa trong đó còn có Tiểu Linh kia, lần trước bị đánh đau làm cậu vẫn còn ám ảnh.
Cậu biết nơi đó mặc dù có đồ ăn ngon nhưng không thể tới nữa.
Hơn nữa đuôi của cậu hỏng rồi...
Đêm xuống bầu trời hoàn toàn đen kịt, trong bụi cỏ chỉ có ít côn trùng phát ra tiếng kêu. Nhóc vẫn luôn đứng từ xa nhìn chằm chằm vào cửa sổ, nhìn mọi người bên trong chuẩn