Sóc con bị tiêm thuốc mê nên vẫn còn ngủ say, lúc này được đưa ra khỏi phòng mổ, bác sĩ điều trị chính dùng một miếng băng gạc sạch nâng nhóc lên.
Cái ổ nhỏ màu trắng gạo lúc nãy hắn chọn liền phát huy được tác dụng, để nhóc con vào, chỉ thấy một nhúm lông nâu đỏ cuộn tròn lại, nhìn đáng thương cực kì. Cậu co người lại thành quả cầu lông, trông mềm vô cùng, chỉ là cái đuôi lông xù xõa tung đã bị cạo trọc, một cọng lông cũng không còn...
Bác sĩ đành giải thích: “Là thế này, đuôi của nó bị thương nặng, lúc phẫu thuật phải xử lí hết lông mới được.”
Vì vậy, đuôi nhóc liền thành trụi lủi.
“Ừm... vết thương của nó cần chú ý điều gì?” Người đàn ông dùng âm thanh trầm thấp nói.
“Chú ý không cho nó đụng vào nước, còn về thức ăn, con sóc này còn quá nhỏ nên cần cho nó uống sữa là chính, thỉnh thoảng có thể cho ăn một ít bánh quy hoặc bánh mì mềm. Vết thương cần thay băng gạc hai ngày một lần, thay khoảng hai lần là ổn.” Lúc kiểm tra, bác sĩ phát hiện nhóc con ăn uống thật sự không được tốt, đoán chừng nhóc đã tiêu chảy mấy lần, hơn nữa răng sữa có vết sức mẻ.
“Ừ.” Hắn gật đầu, bàn tay nâng ổ nhỏ, đơn giản nói cảm ơn một tiếng rồi lái xe trở về.
Một tiếng cảm ơn này dường như đã làm các bác sĩ y tá điều trị thụ sủng nhược kinh, có thể thấy trong thủ đô thanh danh của gia tộc hắn đã lớn mạnh cỡ nào.
Nhưng mà hình như bọn họ đã biết được một bí mật không nên biết.
Hắn lạnh lùng giống như diêm vương cư nhiên còn nuôi thú cưng, chuyện này truyền đi sợ là làm rất nhiều người kinh ngạc đi.
Không quản người trong bệnh viện kích động, hắn vẫn tiếp tục lái xe về nhà. Xe được đưa cho quản gia lái vào ga ra, nhưng ánh mắt ông vẫn luôn rơi trên một cục lông mềm trên tay tiên sinh.
Tâm tư của tiên sinh thật khó đoán.
Vùi mình trên ổ nhỏ mới mua, cậu ngủ rất ngon lành bởi vì ổ này đặc biệt thoải mái, cậu ngủ say nên hoàn toàn không nghĩ tới, bây giờ chuyện quan trọng nhất cần làm là tích cực lấy lòng người đàn ông trước mắt, ôm lấy đùi vàng lớn này.
Đáng tiếc cậu ngủ say quá.
Mãi cho đến sáng vẫn chưa chịu tỉnh ngủ.
Chờ đến lúc cậu thức dậy mặt trời đã chiếu vào nhà, gian phòng không có ai, cậu phát hiện mình đang ngủ trong một cái ổ nhỏ màu trắng gạo, bên cạnh có một đĩa sữa bò đã hơi nguội.
Cậu cực kì cảm động.
Từng ngụm từng ngụm uống sữa, qua mấy phút đã giải quyết sạch đĩa sữa bò, lúc này cậu mới ợ một cái no nê, ăn no nên cả người cũng thoải mái. Lúc cậu quay lại, bỗng phát hiện cái đuôi của mình đã không cánh mà bay!!!
Cái đuôi lông xù của cậu, cái đuôi to màu đỏ không thấy đâu!
Bây giờ cậu chỉ còn lại cái đuôi nhỏ xíu như đuôi chuột, trụi lủi không hề xinh đẹp!
Trên đuôi quấn vài vòng băng gạc, hành động càng không tiện, mỗi lần đi lại do đuôi trọc mất nên cũng không cản trở lắm.
Từ kinh ngạc, không biết làm sao đến khiếp sợ, cảm động, tâm tình của cậu chuyển biến rất nhanh, biết được là người đàn ông tối qua đã cứu cậu.
Hắn cũng là chủ nhân của căn phòng này đi.
Nhưng mà hiện tại cậu chỉ là một con sóc nhỏ vô dụng, phải làm sao báo đáp ân tình của hắn đây?
Cậu đã ăn no, nâng móng vuốt chống hai má bắt đầu suy nghĩ.
Cậu đang nghĩ bản thân có vật gì tốt, ít nhất có thể đi lấy lòng hắn một chút, như vậy hắn có thể cho cậu ở lại không?
Đôi mắt đậu đen chuyển động suy nghĩ.
Cậu rõ ràng tình cảnh của mình, vừa nhỏ yếu vừa không có khả năng sinh tồn, lại bị thương, thật sự giống như rắn lục nói cần phải tìm một chủ nhân mới được.
Nhớ lại tất cả tài sản mà cậu có: mười mấy cái hạt dưa to, mấy quả hạch đào thơm và vài hạt dẻ ngăm đen sáng bóng.
Tặng hạt dưa hình như hơi keo kiệt, hạch đào quá lớn cậu không vác nổi, còn lại chỉ có hạt dẻ.
Cậu thấy biện pháp này cũng không tệ lắm, liền bò ra khỏi ổ nhỏ trở lại hốc cây trong rừng, vận chuyển tài sản của mình.
Không thể quanh minh chính đại đi, chỉ có thể theo đường cũ trở về.
Ăn được sữa chất lượng tốt cậu cũng cảm giác khỏe lại nhiều, kéo theo cái đuôi tàn tật, nhóc con nhiệt tình mười phần.
Chui qua cửa lưới, có kinh nghiệm tối hôm qua, lần này cậu rất thuận lợi bò xuống quan sát xung quanh, thấy bồn hoa, hồ nước, bãi cỏ không có bóng người mới dám thò một chân bước ra...
“Cộp...cộp!” Tiếng giày cao gót làm cậu hoảng hốt không nhẹ, thật nhanh trốn vào bụi hoa, mắt đậu đen cảnh giác chú ý bên ngoài.
Cậu nhìn thấy cô gái mặc đồ giúp việc trong phòng bếp hôm qua, Tiểu Linh.
Trang viên rất lớn, từ cửa ra tới ngoài cổng sắt ước chừng gần một dặm. (500m)
Tiểu Linh trang điểm xinh đẹp, cầm một cái dù che nắng và một hộp cơm khá lớn, trong miệng còn lầm bầm cái gì.
Bởi vì đang ở gần, cậu mơ hồ nghe được gì mà “Súc sinh!”, “Đáng chết”, “Sớm muộn cũng giết hết các ngươi”, “Thật bẩn thỉu!”
Cậu biết cô gái tên Tiểu Linh này rất nguy hiểm cho nên phải tránh né, nhưng nghe cô ta nói cậu cảm thấy không được