Hứa Tĩnh vừa về chỗ ngồi thì Triệu Tiểu Huyên liền tiếp cận, thăm dò.
“Ý em thì sao? Đi hay ở thế?”
“Bình quân tiền lương của công ty cao hơn những ngành nghề khác, nên làm nhiều hơn cũng là chuyện đương nhiên.” Lời nói của Hứa Tĩnh nửa thật nửa giả, rõ ràng ngay cả cô cũng nghe không lọt.
Triệu Tiểu Huyên bĩu môi.
“Dựa theo cường độ làm việc của công ty thì có khi lao lực đến chết mất thôi.”
Hứa Tĩnh đành nghiêm túc phân tích.
“Chị xem, công ty toàn là người tài.
Nếu đôi bên không ai nhượng bộ nhau thì chắc chắn công ty cũng sẽ chịu không nổi.
Rời chỗ này cũng không có chỗ khác để làm.
Trừ khi đổi nghề, sau này không làm lập trình viên nữa.
Mà ông chủ cũng hào phóng, trả lương rất cao.
Ngoài ra, quan hệ đồng nghiệp cũng đơn giản, chỉ cần hết lòng hết dạ viết code là được.
Nếu không phải tình huống bất đắc dĩ thì em sẽ không nghỉ đâu.”
“Nói có lý lắm.” Triệu Tiểu Huyên gật đầu tán thành.
“Chị cũng quyết định ở lại à?” Hứa Tĩnh hỏi.
Triệu Tiểu Huyên rầu rĩ nhìn Hứa Tĩnh một cái.
“Nếu chị từ chức thì ai giúp chị nuôi con?”
“Nhiều tiền thì sống kiểu nhiều tiền, ít tiền thì sống kiểu ít tiền, chắc chắn đằng nào chả có cách để sống.” Hứa Tĩnh ngửa mặt lên trời.
Triệu Tiểu Huyên thở dài.
“Dựa vào đồng lương của chồng chị mà nuôi một nhà ba người, thì nói không chừng sau hai ngày là chị phải ra chợ chờ lụm đồ thừa của người khác quăng đi.”
Hứa Tĩnh phì cười, xem ai đang tự than thân trách phận cùng cực kìa.
“Chị nói nghiêm túc đấy, đừng có mà không tin.” Ánh mắt Triệu Tiểu Huyên đầy u sầu.
“Vợ chồng chị thuộc kiểu làm ngày nào, xào ngày nấy, trong nhà không có khoản tiết kiệm nào cả.
Nên nếu nghỉ việc thì rất có khả năng đến cơm cũng không có mà ăn.”
Hứa Tĩnh không tin.
“Chị nói đùa à? Hai hôm trước không phải mới phát thưởng giữa năm sao? Tận ba tháng lương lận đấy! Lấy đắp vào cũng được mà.”
Triệu Tiểu Huyên càng thêm buồn bã.
“Tiền thưởng giữa năm đã biến thành bàn phím Cherry, tai nghe SONY, máy lọc không khí, không còn sót lại chút nào hết trơn.”
“…” Hứa Tĩnh cạn lời.
“Nếu sớm biết có nguy cơ thất nghiệp thì chị đã không tiêu tiền như nước.
Uầy, thế mà giám đốc cũng không chịu nói rõ từ sớm nữa!” Triệu Tiểu Huyên vừa nói vừa nhìn Hứa Tĩnh.
“Chắc chắn chị không rời đi rồi đó, còn em có tiền tiết kiệm coi như có đường lui, cứ từ từ suy nghĩ cho kỹ càng đi.
Cuộc họp hôm nay có ý cho chúng ta biết rằng, cuộc sống tương lai chỉ có thêm việc chứ không có thêm tiền.”
“Đường lui gì chứ.” Hứa Tĩnh cười cợt.
“Em muốn mua nhà, tiền tiết kiệm còn chả là bao, không thể nghỉ việc được.”
“Em có thể tích luỹ dần, vài năm nữa hẳn mua nhà.” Triệu Tiểu Huyên nói.
“Từ tháng sáu năm ngoái giá nhà đã tăng vùn vụt.
Chờ thêm vài tháng, nói không chừng giá nhà phải nhiều thêm mấy vạn, đương nhiên là mua càng sớm càng tốt rồi.” Ánh mắt Hứa Tĩnh đầy kiên định, thanh âm leng keng có lực.
“Em muốn sống chết cùng công ty.”
Trước lời này, Triệu Tiểu Huyên chỉ nói một câu: “Em gái, em muốn kiếm tiền đến điên rồi à!”
**
Tục ngữ có câu: “Trên có chính sách, dưới có đối sách.”
Nếu giám đốc không thể biến một ngày thành 48 tiếng thì nhóm lập trình viên chỉ có thể tự lực cánh sinh, mỗi người đều tự có cách thần kỳ của mình.
Giám đốc chỉ mới ra lệnh có vài ngày, Triệu Tiểu Huyên đã dựa lưng vào ghế, búng tay một cái, vô cùng đắc ý lên tiếng.
“Hoàn thành!”
Hứa Tĩnh nhướng mày.
“Hai trò chơi nhỏ đều viết hoàn chỉnh luôn? Nhanh dữ vậy hả?”
“Cái này là một loại năng lực!” Triệu Tiểu Huyên không chút khiêm tốn.
Hứa Tĩnh không muốn tin.
Cô đã nghĩ đến nổ não để có được phương án hoàn hảo, tiến độ trước mắt mới có một phần ba.
Làm sao Triệu Tiểu Huyên có thể hoàn thành nhiệm vụ vậy?
“Qua đây, cho em mở mang tầm mắt.” Triệu Tiểu Huyên vẫy tay với Hứa Tĩnh.
Hứa Tĩnh quyết định đứng dậy, đi qua học hỏi.
Cô xem xong code lập tức cảm thán.
“Thành phẩm như này mà chị cũng dám trình ra à, không sợ bị đuổi sao?”
“Trò chơi nhỏ thôi mà, như vậy là đủ để báo cáo kết quả công việc rồi.” Triệu Tiểu Huyên cố tình kéo dài giọng, sắc mặt không chút để tâm.
“Một phần ba số lập trình viên đã nghỉ việc, hơn nữa thời điểm này thiếu nhân lực nên tạm thời ông chủ sẽ không đuổi chị đâu.”
“Thế này cũng hơi quá…” Hứa Tĩnh không biết nên nói gì.
Triệu Tiểu Huyên thiết kế hai trò chơi thời trang, một cái theo phong cách OL, toàn là trang phục chuẩn văn phòng, một cái đi theo hướng cổ điển, đa số là Hán phục kiểu Trung Quốc cổ.
Không thể không nói rằng bộ dạng của nhân vật thực ra rất đáng yêu.
Nhưng thao tác thì quá đơn giản, người chơi chỉ cần chọn quần áo, giày dép kéo đến người của nhân vật là đã thấy hiệu ứng rồi.
Sau đó thì, làm gì có sau đó đâu…
Triệu Tiểu Huyên phấn khởi.
“Đây là chị cố ý thiết kế trang web trò chơi cho nữ giới! Thử hỏi xem có cô gái nào không thích trang điểm cho búp bê không? Thao tác đơn giản lại càng tốt, nếu phức tạp quá thì mấy cô gái sẽ không chơi mà.”
“Nếu đối tượng mà thiết kế này nhắm đến là trẻ mẫu giáo thì ổn.
Nhưng không chừng mấy bé gái đâu có dùng máy tính.” Hứa Tĩnh lặng lẽ cất lời.
“Sáu kiểu váy, sáu mẫu áo, sáu cái quần, sáu đôi giày, sáu loại trang sức.
Tất cả mấy món này người chơi có thể chơi trong nửa tiếng đồng hồ hả?”
Triệu Tiểu Huyên muôn phần coi thường nhìn Hứa Tĩnh, lòng tràn đầy tự tin.
“Em có biết tổng cộng có bao nhiêu kiểu phối đồ không! Nói ra sợ hù em đấy!”
Hứa Tĩnh lau mồ hôi.
“Quên đi, em không muốn biết.” Cái này rõ ràng đang đề cập đến sự phức tạp của số học đây mà.
Nói đùa đã đủ, Triệu Tiểu Huyên mình đầy kinh nghiệm, bắt đầu thành thật.
“Yên tâm, nền tảng trò chơi nổi tiếng cũng chỉ có mấy thứ như này thôi.
Đa phần toàn là hàng tồn kho hoặc chỉ thoả mãn bộ phận nhỏ người chơi.
Coi như phân loại trò chơi phong phú, thì cũng chỉ cần nộp code đúng hạn cho giám đốc là được.”
“Thật ra trong lòng giám đốc cũng hiểu rõ, đoán chừng cũng một mắt nhắm một mắt mở thôi.
Ông ấy nói ra nói vào như thế, nhân viên chỉ tổ thêm việc, ai cũng thức đêm liều mạng đẩy nhanh tiến độ, có ai mà không oán hận chứ? Cũng chẳng sai biệt lắm đâu.
Chờ làm xong trò chơi lớn trong tay thì chậm rãi làm trang web thôi.”
“Nói không chừng đến lúc đó có thể làm ra một loạt trò chơi thay quần áo, mỗi phong cách thiết kế thêm vài bộ là được.
Phong cách Nhật Bản, hoa cỏ, đồ mặc nhà, đồ Anh, động vật, váy cưới, lễ phục dạ hội… Quào, tự dưng có cảm giác trong tương lai không cần sốt ruột tìm chủ đề trò chơi nữa!”
Triệu Tiểu Huyên càng nói càng thấy có lý, càng nói càng tự thấy mình có sáng kiến.
Hứa Tĩnh kinh ngạc ngây người, rất muốn nói một câu.
“Không có chí khí.” Nhưng Triệu Tiểu Huyên đã có lòng tốt truyền thụ phương pháp nhàn hạ của mình vì thế cô chỉ có thể nuốt lời muốn nói vào vụng.
Sau khi dứt lời, Triệu Tiểu Huyên đột nhiên nghi ngờ nhìn Hứa Tĩnh.
“Đừng có nói là em ngây ngô nghiêm túc ngồi gõ từng dòng code, tính toán thiết kế trò chơi mới à nha?”
Không đợi Hứa Tĩnh trả lời, Triệu Tiểu Huyên trợn mắt, thấp giọng.
“Đừng có dại, ai cũng nghĩ biện pháp lừa dối để đối phó hết! Vì quan hệ đồng nghiệp với em cũng không tệ nên chỉ em một chiêu nè, đi tìm nhóm rồi mỗi người viết một trò chơi nho nhỏ, sau đó trao đổi code với nhau.
Sửa chi tiết một chút, không phải sẽ có ngay hai code