“Khoan, chị từ từ đã.” Hứa Tĩnh vỗ trán, có vài điểm không rõ ràng.
“Chị với mẹ chồng, rồi em chồng chưa gả ở cùng một nhà ý là sao?”
“Nhà chồng chị theo kiểu tứ hợp viện (1).
Nhìn qua thì tưởng ai ở nhà nấy, hoàn toàn tách biệt.
Nhưng hễ có gì là mẹ chồng với em chồng có thể đi thẳng vào nhà chị, có cản cũng không được.” Vương Ninh giải thích.
“Tại sao em chồng của chị nợ đến ba mươi ngàn tệ? Dựa vào đâu lại có thể mượn nhiều tiền dữ vậy?” Hứa Tĩnh hỏi tiếp.
Vương Ninh cười mỉm.
“Bản lĩnh lớn.
Chị nghe nói cô ấy xin được bảy, tám cái thẻ tín dụng, cứ đến hạn trả nợ thì giật gấu vá vai.
Nợ nần càng lúc càng nhiều, hoàn toàn trả mãi không hết, vừa nhìn vào giấy đã thấy nợ vài chục ngàn tệ rồi.”
“Vì sao chồng chị phải trả tiền nợ tín dụng thay em gái chứ?” Hứa Tĩnh cảm giác như có bẫy, chỗ nào cũng không thích hợp.
“Kỳ lạ ha? Chị cũng nghĩ vậy.” Vương Ninh nhún vai.
“Càng lạ hơn là chưa ai mở miệng hỏi xin anh ấy luôn.
Hôm đó tự dưng em chồng chạy vào nhà, nhỏ vài giọt nước mắt, nói rằng mình bị ngân hàng ép trả nợ sắp điên rồi.
Thậm chí còn chả nhắc đến chuyện mượn tiền mà chồng chị lập tức chủ động nói anh ấy có tiền tiết kiệm, có thể giúp em gái đắp vào trước.
Nghiêm túc mà nói thì chị cũng không biết khoản tiền kia rốt cuộc là cho luôn hay chỉ cho em chồng mượn tạm, nợ nần chẳng rõ ràng gì cả.”
Hứa Tĩnh kinh ngạc đến ngây người.
“Chị đồng ý luôn hả? Đây là tiền mua nhà, làm chuyện nghiêm túc mà! Đâu phải khoản tiền dư ra không dùng đến.
Ít nhất cũng phải cân nhắc trước khi giúp chứ, bộ không làm vậy à? Nhưng… vì sao em chồng của chị không tới tìm mẹ chồng chị để khóc lóc nhỉ?” Dù sao thì đó cũng là mẹ ruột.
Giúp đỡ cũng là lẽ dĩ nhiên thôi.
Vương Ninh cười khẽ, lời nói đầy ẩn ý.
“Tiền của mẹ cô ấy là tiền của nhà cô ấy, còn tiền của anh trai đã kết hôn của cô ấy thì không phải tiền của nhà cô ấy.
Em có hiểu sự khác biệt này không?”
Hứa Tĩnh không nói nên lời.
Cô chỉ nghĩ, đâu đâu cũng đều tính kế, không biết mấy người đó có mệt mỏi không?
“Chị có thể nói gì đây? Đừng nói ba mươi ngàn tệ đó là do chồng chị tự mình tiết kiệm trước khi kết hôn, ăn tiêu thế là do anh ấy quyết định, nếu chị dám phản đối, sẽ bị chụp mũ là thấy chết không cứu và không có tình người.” Vì lý lẽ dễ thấy này, Vương Ninh mới chọn lựa mặc kệ không nói, để chồng mình đưa tiền ra.
Hứa Tĩnh khẽ nói.
“Đàn ông có anh chị em trong nhà mà chị cũng dám lấy à.”
“Trước khi kết hôn, chị thực sự nghĩ đến việc huỷ hôn.
Đáng tiếc…” Còn đáng tiếc cái gì thì Vương Ninh không nói rõ.
Hứa Tĩnh nhíu mày hỏi.
“Huỷ hôn là sao.”
“Rất đơn giản, do không thể bàn xong chuyện tiền lễ.” Vương Ninh nhàn nhạt nói.
“Hai bên đã thống nhất sẽ dùng tiền lễ của nhà trai cùng với phần của hồi môn để mua nhà cho hai vợ chồng.
Nhưng ý của mẹ chồng thì dù sao cũng chỉ là trao qua tặng lại nên tiền lễ cứ đưa đại cho rồi.
Chị không đồng ý.
Muốn dùng khoảng một vạn tệ để cưới chị về nhà à, xem chị là loại người nào chứ hả?!”
“Nhưng mà sau cùng chị vẫn kết hôn đó thôi.” Vẻ mặt Hứa Tĩnh vô cùng phức tạp.
“Bởi vì mẹ chị nói rằng bà đã báo cho mọi người biết chị sắp kết hôn.
Mẹ không muốn mất mặt nên bây giờ không thể nói huỷ hôn được.
Bàn bạc lại chuyện tiền bạc thì có thể, chứ thực sự muốn huỷ đám cưới thì tuyệt đối không.”
“Chị không còn cách nào khác đành từ bỏ suy nghĩ của mình, tiếp tục thảo luận với họ.
Cuối cùng, nhà chồng tặng hai vạn tệ tiền lễ, nói là cho có đôi có cặp, một biểu tượng tốt đẹp.
Buồn cười ha? Tiền lễ còn không đủ cho em chồng trả nợ.”
“Bây giờ ngẫm lại, đến cả tiền lễ còn không muốn đưa thì sao gọi là gia đình tử tế được nhỉ? Hồi trước lẽ ra chị không nên nghe lời mẹ, dùng lý do “bây giờ huỷ hôn thì mất mặt lắm” để từ chối.
Hạnh phúc của chị mới quan trọng nhất, còn thể diện chỉ là hư vô.”
“Thật ra cũng có chút cảnh giác, lẽ ra chị nên sớm phát hiện ra chuyện không ổn.
Mẹ chị sẵn sàng tha thứ cho sự lừa dối của chồng mình đã giả vờ sống rất tốt vì mong muốn được bình yên.
Lúc trước chị ngốc quá nên mới tin lời mẹ nói.” Vương Ninh vẫn điềm đạm như cũ, giống như đang nói mấy chuyện nhỏ nhoi.
Hứa Tĩnh không biết phải nói gì, nên dứt khoát ngậm chặt miệng, không phản hồi chỉ yên ắng làm một người lắng nghe.
“Chị đã trải qua nhiều việc, sức chịu đựng ngày càng cao, giới hạn ngày một thấp.
Chị cho rằng mình có thể vượt qua được, nhưng sự thật lại chứng tỏ rằng chị còn quá ngây thơ.” Vương Ninh khẽ thở dài.
“Lúc đó chị vừa tốt nghiệp đã kiếm được công việc bán hàng.
Tuy vất vả nhưng lương cao, mỗi tháng cũng dư được không ít.
Nhưng mẹ chị không hài lòng, ngày nào cũng ra rả bên tai kêu chị tìm việc nào lương thấp nhưng gần nhà, phù hợp với yêu cầu của bà.
Để lỗ tai được thanh tịnh, chị cũng ngoan ngoãn đổi việc.
Công việc mới lương đủ thấp, chỉ có hai ngàn tệ, thế mà kết hôn rồi mới phát hiện, tiền lương của chồng chị so với chị còn ít hơn một trăm tệ.”
“Cơ mà cũng không sao, chị không cần giàu nứt đố đổ vách, chỉ mong mỗi ngày đều an ổn trôi qua.
Điều không thể nhịn nổi chính là việc nhà đều dồn hết cho chị.
Sau giờ làm, anh ta chỉ ngồi trên sô pha xem TV như ông chủ, còn chị phải giặt đồ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa.
Tại sao hả? Anh ta đi làm vất vả à? Chẳng lẽ chị đi làm thì không biết mệt mỏi hay sao? Đã không kiếm được nhiều tiền hơn chị, thì ít nhất việc nhà cũng phải chia đều chứ.”
“Nhưng chỉ cần chị tức quá, tranh cãi vài ba câu với chồng mình thì mẹ chồng liền chạy ra từ chỗ nào đó, tận tình khuyên bảo rằng phụ nữ làm việc nhà là chuyện thiên kinh địa nghĩa.
Chị mà không làm là do chị lười.”
“Thế rồi chị tự hỏi, rốt cuộc ban đầu vì lý do gì mà chị muốn kết hôn đây? Chẳng lẽ do chất lượng cuộc sống đi xuống, có mẹ chồng tra tấn, lại rước thêm một ông chủ về hầu hạ sao?” Ánh mắt Vương Ninh hiện ra nét hoang mang, mơ hồ.
“Vậy nên em mới không nghĩ đến chuyện kết hôn!” Hứa Tĩnh nhỏ giọng nói thầm một câu, rồi nhịn không nổi mà hỏi.
“Trước khi cưới, bộ chị không biết tiền lương của anh ta ít hay nhiều à? Làm gì có khả năng không hỏi đến chuyện này nhỉ?”
“Bởi vì đây là buổi xem mắt do mẹ chị bày ra.” Vương Ninh thở dài, lời nói đầy cam chịu, ẩn chứa chút tuyệt vọng.
“Mẹ nói nhà trai công việc ổn định, có năm loại bảo hiểm xã hội và một quỹ tiết kiệm nhà đất (2) nên đương nhiên chị yên tâm mà bỏ qua vấn đề này.
Sau đó mới biết, chẳng những công việc ổn định mà tiền lương cũng ổn định… ổn định ở mức thấp.”
Dì hai đúng là đã hại con gái mình mà.
Hứa Tĩnh hoàn toàn hết nói nổi.
Vừa đồng cảm với chị họ, Hứa Tĩnh vừa cầm lòng không đậu mà cảm thấy may mắn từ tận đáy lòng.
May thay, những buổi xem mắt do dì hai tổ chúc, cô chưa từng tham gia.
“Điều khiến chị tuyệt vọng chính là sự tình nào có kết thúc như thế.” Vương Ninh từ từ nhắm mắt, tựa như không muốn nhớ đến chuyện chẳng lành.
“Vài tháng sau, tiền nhà đất tiếp tục từ tốn tăng lên, tiền tiết kiệm của bọn chị càng ngày càng xa mức chi trả.
Không mua được nhà tốt, mà chồng chị cũng không có