Giản Ngôn: “Vì vội vàng lên xe nên chị đã quên lấy nó mất tiêu.”
Lúc nhìn thấy dòng chữ này, trực giác mách bảo Cố Lam rằng có điều gì đó không đúng. Cô lập tức lấy điện thoại di động ra để nhập địa chỉ của khách sạn Cửu Châu.
Bản đồ nhanh chóng vạch ra mấy lộ trình. Lúc trông thấy thời gian ước tính ngắn nhất là “2 giờ 30 phút”, trái tim của Cố Lam chợt đập nhanh hẳn lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giản Ngôn: “Bây giờ đã là bốn giờ mười lăm phút chiều rồi. Trước sáu giờ tối đấy nhé, chị đợi cô đó.”
Thế này thì làm sao cô tới nơi kịp giờ được chứ!
Cố Lam trở nên suy sụp. Nhưng cô biết tính khí của Giản Ngôn.
Vì vậy, cô hoàn toàn không hề nhắc nhở hay là phản bác gì cả. Chỉ có điều, ngay tại khoảnh khắc chiếc xe đưa đón vừa mới dừng lại và mở cửa ra, Cố Lam đã vịn chặt chiếc mũ cói của mình rồi lao ra ngoài như một mũi tên đứt dây chỉ trong nháy mắt!
Nếu bỏ ra mười phút để thay quần áo và làm tóc thì Cố Lam nhất định sẽ đến khách sạn Cửu Châu trước sáu giờ năm mươi phút. Bây giờ đã là bốn giờ mười lăm phút rồi, mà thời gian lái xe ít nhất là hai tiếng rưỡi, điều này cũng có nghĩa là nếu cô bắt taxi thì thời gian tới nơi sớm nhất cũng đã là sáu giờ bốn mươi lăm phút rồi.
Vì vậy, đi taxi không phải là một lựa chọn sáng suốt. Phương án nhanh nhất là tránh tình trạng tắc đường.
Đầu tiên, cô phải bắt taxi đến tàu điện ngầm tuyến số 9 rồi đổi xe hai lần, sau đó lại đi tắt qua một con đường nhỏ...
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cầm điện thoại di động trong tay, Cố Lam vừa chạy vừa lập kế hoạch lộ trình, đồng thời trong đầu cũng tràn ngập những từ khóa quan trọng nhất.
Cổng số 6, khách sạn Cửu Châu, tuyến số 9...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cổng số 6, tuyến số 9, khách sạn Cửu Châu...
Cổng số 6... Cổng số 6... Cổng số 9!
Ma đưa lối quỷ dẫn đường khiến những con số trong đầu cô lộn xộn tùng phèo cả lên. Cô chạy như bay dọc theo bảng chỉ dẫn ở cổng số 9, lúc sắp đến cổng thì chợt nhìn thấy một người đàn ông ở phía xa.
Giữa tiết trời nóng bức hơn 30 độ C, anh lại mặc áo sơ mi trắng và quần âu, chiếc áo vest khoác ngoài được vắt ngay ngắn trên cánh tay trái. Chỉ cần nhìn từ phía sau, người ta cũng có thể nhận ra một loại phong độ vừa tao nhã vừa hài hòa.
Anh cầm điện thoại di động bằng tay trái, tay phải cầm một cốc cà phê, còn trên tai thì đeo tai nghe Bluetooth. Anh đang quay đầu nhìn về hướng khác như thể đang nói chuyện với ai đó.
Cách người đàn ông không xa là một chiếc vali màu đen.
Chỉ cần một cái liếc mắt, Cố Lam đã nhận ra nó ngay tức khắc: Đó là chiếc vali mà Giản Ngôn đã gửi cho cô.
Chuẩn cơm mẹ nấu rồi. Chính là nó!
Nếu kéo vali rồi nhảy lên chiếc taxi bên cạnh thì cô có thể khẩn cấp rời khỏi đây với tốc độ nhanh nhất.
Vì không còn nhiều thì giờ nên Cố Lam phải tranh thủ từng phút từng giây để chạy đua với thời gian.
Chỉ cần từng phân đoạn đều không vướng mắc hay phát sinh vấn đề nào thì cô có thể có mặt ở khách sạn Cửu Châu trước năm giờ năm mươi phút!
Sau đó, Cố Lam có thể kiếm được mười nghìn nhân dân tệ cơ đấy!
Trong khoảnh khắc đó, số dư tài khoản không ngừng lóe lên trong đầu cô. Cố Lam bèn ngẩng đầu lên để nhìn vào chữ số “9” trên cánh cổng số 9 ở phía trước, sau đó tăng tốc lao ra ngoài!
Cô có thể xử đẹp chuyện này mà!
******
Khi Cố Lam chạy như điên về phía lối ra ở sân bay, Tần Tu Nhiên vừa mới dừng lại ở ven đường.
Anh vừa trải qua hơn mười tiếng di chuyển trên chuyến bay băng qua đại dương để trở về từ nước Mỹ nên cơn đau đầu quá đỗi khiến đầu anh như muốn nổ tung.
Để xốc lại tinh thần, anh đã mua một cốc cà phê. Lúc này, Tần Tu Nhiên đang mặc một bộ đồ vest màu xám nhạt, một tay cầm cốc cà phê còn một tay xoa bóp trán. Bên trong tai nghe là giọng nói đầy phấn khích của người bạn thân chí cốt tên là Thẩm Phỉ, đại loại là từ nửa tiếng trước, anh ấy đã nói với anh rằng xe sắp tới nơi rồi.
“Tôi vốn tưởng rằng cậu không có hứng thú với việc phân chia gia sản cơ đấy. Không ngờ cậu lại quay về đây!”
Sự kích động của Thẩm Phỉ dâng trào dữ dội đến mức anh ấy hoàn toàn không thể khống chế được bản thân nữa: “Cậu đã đi Mỹ mười lăm năm rồi á. Tôi còn cho rằng cậu sẽ không bao giờ quay lại đây nữa cơ!”
“Thời cơ vẫn chưa tới.” Giọng điệu của Tần Tu Nhiên thản nhiên.
Thẩm Phỉ vừa bật cười vừa hỏi vặn: “Cái gì gọi là thời tới hay chưa hả? Dì ấy bảo cậu trở về đúng không?”
Tần Tu Nhiên im lặng trong chốc lát, cuối cùng đổi chủ đề sang chuyện khác bằng cách trả lời nửa vời: “Quả thật bà ấy cũng muốn tôi về.”
“Tình hình trong nhà cậu như thế, liệu dì ấy có ổn không nhỉ?” Thẩm Phỉ oán giận: “Từ khi ả hồ ly tinh Tưởng Như kia bước chân vào nhà cậu, mẹ cậu chưa bao giờ cảm thấy thoải mái cả. Ly hôn thì sẽ khiến họ được lợi. Nhưng không ly hôn thì lại thấy bực mình. Cậu lại chẳng ở bên cạnh dì ấy. Hết chuyện này đến chuyện khác ập tới dồn dập nhưng không có chuyện nào vui vẻ cả.”
Thẩm Phỉ lải nhải cằn nhằn rồi lại tán gẫu vu vơ: “Nhưng mà cậu đã về thì tốt rồi. Gần đây dì ấy vui vẻ lắm đấy nhé. Mẹ cậu đã nhờ người giới thiệu người yêu cho cậu ở khắp mọi nơi, vậy nên mẹ và chị tôi cũng đã chuẩn bị cho cậu mấy chục cô luôn rồi. Cậu cứ chờ để xem mắt đi.”
Tần Tu Nhiên vừa nghe vậy đã cảm thấy nhức đầu ngay. Trước đó, mẹ anh cũng luôn thúc giục con trai kết hôn một cách dữ dội nhưng anh vẫn còn ở nước ngoài xa xôi, những lúc không vui anh chỉ cần nói một chữ “bận” rồi trực tiếp cúp máy thôi. Mẹ của Tần Tu Nhiên cũng bó tay với con trai mình. Nhưng bây giờ anh đã trở lại rồi, e là không thể thiếu chuyện xem mắt được.
Tần Tu Nhiên cảm thấy hơi bất đắc dĩ: “Lần này trở về, mục đích của tôi không phải là xem mắt đâu.”
“Tôi biết mà.” Thẩm Phỉ kéo dài giọng nói: “Cậu trở về để trả thù và tranh đoạt tài sản với đứa em trai muốn vớ bở của mình chứ gì. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cậu cũng đã hơn ba mươi tuổi đầu rồi, tại sao ngay cả bạn gái cũng không có thế hả? Không phải là cậu thích đàn ông đấy chứ?”
“Hãy mua thêm hai cân hạt dưa đi, cậu có thể đứng ở đầu thôn lâu hơn một chút nữa đấy.”
Tần Tu Nhiên lên tiếng châm chọc. Thẩm Phỉ nhận ra anh đang không vui nên đã ho nhẹ một tiếng rồi chuyển chủ đề: “Tất cả mọi người đều đã biết rằng ca phẫu thuật lần này của ông cụ nhà cậu đã thất bại rồi. Lúc đầu, bọn họ đều nghĩ rằng người kế thừa công ty chắc chắn sẽ là Tần Bác Văn. Nhưng chẳng ai ngờ ông nội của cậu lại gọi cậu trở về vào phút chót, muốn cho cậu một cơ hội…”
“Không phải ông ấy cho tôi cơ hội đâu.” Tần Tu Nhiên ngắt lời anh ấy.
Thẩm Phỉ khó hiểu: “Hả?”
“Tôi đã đạt được thỏa thuận hợp tác với Đức Thị để cùng chia sẻ công nghệ rồi.”
Câu nói này làm Thẩm Phỉ cảm thấy kinh ngạc.
Tần Thị bắt đầu lập nghiệp từ ngành công nghiệp năng lượng, mà năng lượng địa nhiệt vẫn luôn là mục tiêu trọng tâm của Tần Kiến Thanh. Tuy nhiên, chi phí khai thác năng lượng địa nhiệt cực kỳ đắt đỏ. Tần Kiến Thanh vẫn luôn hy vọng được hợp tác với Đức Thị - công ty phát triển ngành năng lượng địa nhiệt hàng đầu thế giới hiện nay - để cắt giảm chi phí khai thác địa nhiệt bằng cách học hỏi những công nghệ tiên tiến của họ, từ đó thúc đẩy toàn bộ chuỗi sản nghiệp của mình. Nhưng công ty Đức Thị vẫn luôn giữ bí mật về công nghệ cốt lõi, trong