Cố Lam chạy thẳng một mạch từ khách sạn Cửu Châu tới đây, phóng vội lên tàu điện ngầm, mãi tới khi cảm nhận được mặt ghế tàu điện ngầm mát lạnh, cuối cùng cô mới thở hắt ra một hơi, yên tâm trong lòng.
Đợi tới khi tỉnh táo lại, cô mới có sức để sắp xếp lại một lượt những chuyện xảy ra trong hôm nay.
Rốt cuộc là thế nào mà lại thành ra thế này nhỉ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bắt đầu suy nghĩ lại từ đầu, nghĩ ngợi một hồi lâu, cuối cùng cô cũng vỡ nhẽ, chuyện này bắt đầu từ khi cô chạy nhầm cổng.
Cô đau đớn ôm trán, lơ đãng nhìn thấy hai viên kim cương ở chỗ khuy măng sét.
Đây là kim cương thật sao?
Trong đầu cô lóe lên một ý nghĩ, bất giác muốn xem thử xem rốt cuộc kim cương thật trông như thế nào. Cô vừa tra cứu “cách phân biệt kim cương thật giả” vừa dựa theo kết quả tra được để đánh giá viên kim cương này.
Sau một hồi nhìn trái nhìn phải, cô phát hiện ra ngay cả ánh sáng lạnh và ánh sáng tán sắc cô cũng không thể phân biệt nổi, cuối cùng cô chấp nhận từ bỏ, bắt đầu suy nghĩ xem bước tiếp theo phải làm thế nào.
Áo thì phải đền nhưng cô phải kiếm ai đó biết xem hàng đi ép giá với mình.
Cô nhanh chóng chọn được ứng cử viên thích hợp, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại, dường như đối phương đang chờ cô nên gần như nghe máy ngay lập tức: “Alo, Cố Lam, cô chạy ra ngoài rồi à?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng Giản Ngôn có phần lo lắng. Cố Lam cảm thấy ấm lòng, cô vội vàng khoe năng lực nghiệp vụ của mình: “Tổng giám đốc Giản cứ yên tâm, trên đời này chẳng có mấy ai có thể tóm được em đâu.”
“Hình như bọn họ đi báo cảnh sát rồi!”
Giản Ngôn nói, Cố Lam im lặng.
Kìm nén một lúc lâu, cuối cùng cô thành thật trả lời: “Báo cảnh sát cũng được.”
“Cô có muốn tự thú không?”
Giản Ngôn gợi ý. Cố Lam mím môi, chân thành nói: “Tổng giám đốc Giản, em có thể ra tự thú nhưng e là chuyện lần này em cần chị giúp, dù sao em cũng hy sinh vì chị…”
Nghe vậy, Giản Ngôn lập tức lên tiếng đầy trượng nghĩa: “Cô kể tỉ mỉ lại chuyện đã xảy ra cho chị nghe đi, đừng sợ, cô có bà chủ là chỗ dựa mà!”
Nghe Giản Ngôn nói như vậy, Cố Lam yên tâm hơn nhiều. Cô tỉ mỉ kể lại chuyện đã xảy ra giữa cô và người đàn ông mặc vét kia, sau đó nói đầy phẫn nộ: “Không ngờ anh ta lại đòi đền nhiều tiền như vậy, đúng là lừa đảo! Không biết xấu hổ!”
Giản Ngôn kiên nhẫn nghe, cuối cùng, cô ấy xác nhận lại điểm mấu chốt: “Anh ta muốn cô đền bao nhiêu?”
“Nếu như không tính mấy cái đồng hồ đó,” Cố Lam nhắc lại con số: “Thì là một triệu.”
Cuộc nói chuyện chìm vào sự tĩnh lặng chết chóc, cuối cùng Cố Lam cũng nhận ra có gì đó không ổn nên hơi bất an: “Sếp?”
“A Lam.” Giản Ngôn thở dài: “Chị sẽ chuyển mười ngàn hôm nay cho cô, ngày mai cô qua bên chỗ nhân sự nhận tiền bồi thường, từ giờ chị không phải là sếp của cô nữa.”
“Tổng giám đốc Giản!”
Cố Lam gọi to làm mọi người xung quanh giật mình quay đầu lại nhìn Cố Lam, Cố Lam nói “xin lỗi” với họ rồi vội vàng điều chỉnh lại giọng điệu, phân tích với Giản Ngôn: “Chị không cần phải sợ, chị yên tâm, chắc chắn là anh ta lừa em đó thôi, sao một chiếc áo mà lại phải đền nhiều như vậy được, chị nghiên cứu giúp em xem rốt cuộc cái áo này đáng giá bao nhiêu tiền để em đi hòa giải với anh ta với, chị cho em ứng trước tiền lương, chỉ cần mức giá trong vòng một trăm nghìn thì em có thể bồi thường cho anh ta!”
“Không thể nào là một trăm nghìn được đâu.” Giản Ngôn có nhiều hiểu biết nói thẳng cho cô biết: “Rõ ràng cái áo vét đó được đặt may riêng ở nước ngoài, chỉ riêng hai viên kim cương ở măng sét thôi cũng đã hơn một trăm nghìn rồi. Có lẽ một triệu là anh ta nói bừa nhưng cũng không thể là một trăm nghìn được đâu.”
Hóa ra chúng đúng là kim cương thật sao?!
Cố Lam trợn mắt há miệng, không nhịn được nhìn hai viên kim cương, sau đó vội vàng hoàn hồn.
“Khuy măng sét mà cũng được tính vào tiền áo được sao?” Cố Lam cò kè mặc cả: “Thứ này có thể tháo rời nên không thể tính vào trong khoản tiền bồi thường được. Em có thể chỉ tính tiền chỗ làm bẩn thôi được không, chia diện tích làm bẩn cho tổng diện tích rồi nhân với tổng giá trị ra số tiền bồi thường?”
Lời này khiến Giản Ngôn ngẩn người, sau một hồi lâu, cuối cùng cô ấy không nhịn được lẩm bẩm: “Cô thật đúng là một thiên tài.”
“Cũng bình thường thôi ạ...” Cố Lam hoàn toàn không nghe ra được ý bóng gió trong câu này, khiêm tốn nói: “Đây chỉ là chút mánh vặt trong cuộc sống thôi.”
“Nhưng quan trọng nhất lại là bốn chiếc đồng hồ kia.” Giản Ngôn không vòng vo với cô, nhắc thẳng: “Nếu bốn chiếc đồng hồ đó bị hỏng thì cô có bán căn biệt thự ven sông của chị đi cũng không đền nổi đâu, cô có chắc là chúng không bị hỏng không?”
Cố Lam im lặng, cô lấy đâu ra thời gian và trình độ để biết bốn chiếc đồng hồ đó có hỏng hay