Y : Tường Lam gọi Tiểu Nhị Tử đến đây.
Một lát sau, có một thái giám bước vào.
- Tiểu Nhị Tử : Nô tài, thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Hậu Nương Nương và các vị chủ tử.
- Hắn : Ngươi là ai?
- Y : Lúc sáng ngươi nói những gì với Bổn Cung.
- Tiểu Nhị Tử : Hồi Hoàng Thượng, lúc sáng Thuần Quý Nhân đến ngự thiện phòng để nấu ăn từ sớm, khi thức dậy Quý Phi Nương Nương cũng muốn giúp một tay nên cũng đến đó.
Nhưng không ngờ lại nhìn thấy Bội Châu lén lút ở đó.
Quý Phi Nương Nương thấy không yên tâm nên đã sai nô tài đi điều tra.
Một canh giờ trước thì đã có kết quả, Hoàng Thượng Thuần Quý Nhân vô tội, ngạch nương của Bội Châu đã mất từ lâu.
Ả ta đang bịa đặt!
- Bội Châu : Thật sự là Thuần Quý Nhân, sau khi nấu xong đã đưa cho nô tỳ mang đến Diễm Linh Cung.
- Thuần Quý Nhân : Nói dối! Ta đâu có quen biết ngươi!
- Ái Trân : Hoàng Thượng, nô tỳ là tỳ nữ bên cạnh chủ tử.
Sau khi nấu xong là chủ tử đã đưa cho nô tỳ mang đến Lưu Ngọc Cung và Diễm Linh Cung.
Chủ tử thật sự không quen biết Bội Châu, nô tỳ cũng chỉ mới gặp cô ra một lần khi mang canh đến.
- Y : Ngươi ăn nói hàm hồ, Thuần Quý Nhân có tỳ nữ thân cận ở cạnh tại sao không nhờ cô ấy mà lại nhờ ngươi?
- Bội Châu : Nô...nô tỳ...
- Y : Xét người ả ta!
Trong lúc ả ta bị xét, Y quay lưng tiến về phía Thuần Quý Nhân đưa cho cô một chiếc khăn để lau nước mắt.
- Thuần Quý Nhân : Sao huynh phải làm vậy chứ?
Dung Quý Nhân quỳ xuống cạnh họ, đưa tay sờ lên má của Y.
- Dung Quý Nhân : Huynh à, xưng lên rồi.
- Lưu Quý Phi : Sau khi chuyện này kết thúc bọn muội đưa huynh về Cung bôi thuốc.
Nhìn họ ôm nhau như vậy, hắn vô cùng khó xử.
Từ bên ngoài Chu Thường Tại đỡ Diệp Tần ôm cái bụng khá to bước vào.
- Y : Diệp Tần, tại sao muội lại đến đây? Mau trở về nghỉ đi.
Cô không quan tâm mọi thứ chỉ một lòng mong tỷ muội của mình được giải oan, cô đơn độc nơi xa nhớ nhà, chỉ có họ để bầu bạn.
Vậy mà người ta năm lần bảy lượt hãm hại họ.
Thử hỏi người làm muội muội như cô có thể cắn răng chịu đựng đến khi nào?
- Diệp Tần : Hoàng Thượng, muội muội không có làm.
Thật sự là muội muội không có làm đâu! Hoàng Thượng xin người suy nghĩ lại.
- Tường Lam : Hồi Hoàng Thượng, trên người của ả ta không có gì ngoài cây trâm này.
Y cầm chiếc trâm cài lên, xem xét kĩ.
Dùng tay vặn bông hoa trên đầu cây trâm cài ra, xuất thân từ Phủ lớn, những trang sức độc đáo thế này Y không phải chưa từng nhìn thấy.
Bên trong có một ít bột màu đen còn sót lại.
Y đưa lên ngửi thử.
- Y : Bột xạ hương?
- Hắn : Cây trâm này ngươi lấy ở đâu ra?
- Bội Châu : Là...là ngạch nương của nô tỳ để lại!
- Diệp Tần : Xảo trá! Đây rõ ràng là trâm bằng bạc, trên đầu đính minh châu, tạo hình cánh hoa.
Nhà ngươi làm sao mà có?
- Hắn : Hình cánh hoa sao?
Hắn cầm cây trâm lên, nhìn đến Hoàng Quý Phi.
- Hoàng Quý Phi : Hoàng...Hoàng Thượng, người nghi ngờ thần thiếp sao?
- Hắn : Trong Hậu Cung chỉ có nàng được trẫm tặng trâm cài, không nghi ngờ nàng thì phải nghi ngờ ai đây?
- Hoàng Quý Phi : Phải rồi, thần thiếp đã lâu không dùng đến cây trâm đó.
Sợ rằng sẽ bị cũ nên thần thiếp không dùng.
Không ngờ rằng ả tiện tỳ này dám trộm cây trâm Hoàng Thượng ban cho thần thiếp.
Tội đáng muôn chết! Hoàng Thượng! Là do ả ta trộm cây trâm, có người cố tình vu oan cho thần thiếp!
- Hắn : Lôi ả ra ngoài đánh tới chết!
Bội Châu bị lôi đi, kêu gào cầu xin...
- Bội Châu : HOÀNG QUÝ PHI NƯƠNG NƯƠNG!!! Nương Nương cứu nô tỳ!!! Nương Nương suốt bao nhiêu năm qua nô tỳ luôn trung thành hầu hạ người mà!!! Cứu nô tỳ!
- Hoàng Quý Phi : Câm miệng! Bổn Cung không hề quen biết ngươi!
- Y : Diệp Tần, từ nay không được mạo hiểm như vậy.
Nào chúng ta trở về thôi!
Họ rời đi, Y nhìn hắn bằng ánh mắt thất vọng.
Trong thâm tâm Y biết, hắn đã đoán ra ai là người nhẫn tâm ra tay.
Nhưng hắn sủng ái cô ta hết mực, vượt qua cả Diễm Tần.
Hắn không bắt tội cô ta, không đòi lại công bằng cho Diệp Tần và Diễm Tần.
Vậy Y cũng không quan tâm đến nữa! Hắn cũng rời khỏi đó.
- Hoàng Hậu : Lúc nãy thật nguy hiểm cho muội quá!
- Hoàng Quý Phi : Đúng thật là nguy hiểm, nhưng thần thiếp đắc sủng thời gian dài.
Có lẽ Hoàng Thượng sẽ tin thần thiếp.
- Phụng Phi : Ý của hai người là sao vậy?
- Hoàng Hậu : Phụng Phi, muội không cần biết quá nhiều.
Mau, muội đến thăm Diễm Tần đi.
Cô ta ngờ vực rời khỏi đó, vừa đi vừa suy nghĩ.
Quyết định đến nói với Diễm Tần.
- Diễm Tần :