_Tây An Di Trường_
Tiếng trống hòa vào tiếng lọc cọc của móng ngựa nhộn nhịp.
Ngày săn tới rồi, hắn cưỡi con hắc mã tốt nhất đi đầu, phía sau lần lượt là Y, Diệp Phi và Thuần Quý Nhân, những triều thần cùng thái y ở phía sau.
- Y : Hoàng Thượng, nhường thần thiếp trước có được không?
- Hắn : Lên đi!
*Phập*
Con nai nhỏ ngã xuống, Y ngơ ngác nhìn qua nhìn lại.
Đâu phải là Y bắn?
- Thuần Quý Nhân : Hoàng Thượng nhường nhưng muội không nhường đâu nha!
...
- Hoàng Hậu : Vào rừng rồi sao?
- Liên Liên : Dạ!
- Hoàng Hậu : Ra tay đi!
...
- Phụng Đáp Ứng : Tỷ tỷ, lâu lắm chúng ta mới được trò chuyện như thế này.
Tỷ xem, muội mang bánh hạnh nhân mà tỷ thích nhất nè!
- Diễm Khấu Linh : Đa tạ! Ngon lắm! Rất ngon! Phúc An...thằng bé dạo này có khỏe không?
Cô rưng rưng, tay cầm chiếc bánh nhỏ cũng run lên.
- Phụng Đáp Ứng : Thằng bé...vẫn rất khỏe! Tỷ tỷ à! Tỷ nhớ Hoàng Cung lắm có đúng không?
Như Mai nắm chặt đôi bàn tay gầy gò đã chai sần của Khấu Linh, tình tỷ muội của họ vẫn thật đẹp dù xa nhau cỡ nào.
Có lẽ trong chốn thâm cung, mãi mãi đến sau này cũng chẳng tìm được một tình cảm đẹp đến vậy!
- Phụng Đáp Ứng : RẮN!!!RẮN KÌA TỶ TỶ!!!! Aaaaaa!!!! Sao lại nhiều rắn như vậy chứ?
- Diễm Khấu Linh : Cẩn thận! Muội cẩn thận! Mau qua đây! Đứng yên nào!
- Phụng Đáp Ứng : Muội sợ quá!
Họ tựa lưng vào nhau nép dần vào thân cây to gần đó.
Đột nhiên lúc nãy, từ đâu có một con rắn rất to bò đến gần sau lưng Khấu Linh, cả hai chưa kịp hốt hoảng đã có thêm nhiều con khác bò đến.
Thân dài ngoằng, đen ngòm.
Chúng rốt cuộc từ đâu đến?
...
- Y : Hoàng Thượng, sao người đột nhiên muốn cùng thần thiếp vào rừng để săn, bên ngoài kia rộng rãi, gió thổi mát mẻ.
- Hắn : Có gió nhưng cũng có nắng, lại quá nhiều người.
Trong đây cây xanh mát mẻ!
...
- Diễm Khấu Linh : Như Mai cẩn thận dưới chân muội! A...
- Phụng Đáp Ứng : Tỷ Tỷ! Tỷ tỷ sao vậy nè!
*Phập*
- Diệp Phi : Phụng Đáp Ứng? Cô có sao không?
- Phụng Đáp Ứng : Tỷ tỷ! Tỷ tỷ à! Diệp Phi Nương Nương tỷ ấy bị rắn cắn trúng rồi!
- Diệp Phi : Để ta giúp một tay!
Cô nhanh nhẹn nhảy xuống ngựa, xé một miếng vải buột chặt chân Khấu Linh lại.
Một con rắn khác bò đến liền bị cô dùng dao đâm chết.
- Diệp Phi : Chết tiệt ở đây sao lại có nhiều rắn vậy chứ? CÓ AI KHÔNG!!! MAU GIÚP CHÚNG TÔI VỚI!!!
...
- Y : HOÀNG THƯỢNG!!! Tiếng của Diệp Phi! ...
- Diệp Phi : Khấu Linh tỷ tỷ! Tỷ cố gắng một chút!
- Phụng Đáp Ứng : Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Quý Phi Nương Nương, người đến rồi! Làm ơn hãy cứu tỷ tỷ! Làm ơn hãy cứu tỷ tỷ đi mà!!!
- Y : Diễm Khấu Linh! Diễm Khấu Linh cô nghe ta nói không? Mau, mau trở về trại!
...
Rất lâu trôi qua rồi, từ khi về đến trại mặt của Khấu Linh đã trắng nhợt.
Tất cả các thái y đi cùng đều tập trung hết sức.
Đến cuối cùng tất cả đều quỳ gối dập đầu dưới chân Y và hắn.
- Thái y : Hoàng Thượng! Chúng di thần có tội! Độc đã sắp xâm nhập lục phủ ngũ tạng của Khấu Linh chủ tử! Thật sự không còn cách cứu chữa! Quý Phi Nương Nương, còn gì cần nói xin hãy nói, Khấu Linh chủ tử đang chờ người!
Không muốn nghe gì nữa, Y xông vào bên trong.
Phụng Đáp Ứng ngồi đó, nắm chặt đôi tay đã tím tái từ lâu, khóc nấc lên từng cơn.
- Y : Diễm Khấu Linh!
- Diễm Khấu Linh : Quý Phi Nương Nương, cuối cùng người cũng đến! Lúc nãy ta chỉ nghe được giọng nói thấp thỏm của người, hoàn toàn chẳng thấy được gì cả! Người lại gần đây có được không?
Cô giơ tay còn lại ngoắc Y, nắm lấy bàn tay đó, Y ngồi