Vừa hay, Phụng Như Mai đã chuẩn bị xong mọi thứ.
Nhiều năm qua cô chưa hề quên được cái chết của Diễm Quý Phi.
Đã đến lúc cô trả thù.
Y thấy cô xuất hiện, môi nhếch nhẹ, cô ta hoàn toàn có thể thay Y báo thù.
- Hắn : Hoàng Hậu?
- Hoàng Hậu : Hoàng Thượng thần thiếp không có, chỉ là trong Cung trồng hoa Trúc Đào mà người nghi ngờ thần thiếp sao?
- Hắn : Vậy trẫm hỏi còn ai có thể ra tay?
- Thái Hậu : Nếu ra tay, Hậu Cung này ai chả có thể ra tay.
Chỉ là tất cả bọn họ đều không trồng độc hoa.
Hỏi làm sao ai gia tin Hoàng Hậu?
- Hoàng Hậu : Hoàng Ngạch Nương, nhi thần là Hoàng Hậu, sao có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, làm tổn hại đến Hoàng Tộc?
- Phụng Đáp Ứng : Chỉ cần yêu bản thân đến điên dại, thì vài tính mạng mua vui cho Hoàng Hậu có đáng là gì đâu...
- Dung Quý Nhân : Người là Quốc Mẫu Vương Triều, là chính thê của Hoàng Thượng.
Người còn sợ không có thứ gì sao?
- Chu Thường Tại : Cũng chính vì người là Hoàng Hậu, nên lời nói của người đều trở thành mệnh lệnh...
- Hắn : Hoàng Hậu!!!
- Diệp Phi : Hoàng Thượng, Thái Hậu!
- Thái Hậu : Con muốn nói chuyện gì?
- Diệp Phi :Có lẽ người còn nhớ, năm đó long thai của Diễm Quý Phi và thần thiếp bị hạ độc cùng một lúc làm Hậu Cung náo loạn.
- Hắn : Trẫm nhớ!
- Diệp Phi : Vào thời gian đó, Hoàng Thượng chuyên sủng Đoan Nguyệt Cung.
Hoàng Hậu Nương Nương mưu trí thâm độc kết bè kết phái nhằm đánh đổ điểm tựa lớn nhất của hai Cung, là Đoan Quý Phi.
Không ngờ Diễm Quý Phi mang long thai, đứa trẻ này đến quá đúng thời điểm.
Hoàng Hậu Nương Nương vốn đã bằng mặt không bằng lòng với Đoan Nguyệt Cung và Lưu Ngọc Cung, dùng đứa nhỏ để bày kế.
Biết được Thuần Quý Nhân nấu ăn cho thần thiếp và Diễm Quý Phi họ liền ra tay đổ hết nước dơ lên đầu Đoan Nguyệt Cung.
Giết chết đứa trẻ trong bụng Diễm Quý Phi, khiến nàng ta đau khổ ngần ấy năm.
Diễm Quý Phi biết được sự thật, nhờ Đoan Quý Phi giúp đỡ, khiến Hoàng Hậu căm phẫn.
- Hắn : Ha...!Mẫu nghi thiên hạ...nghe thật tức cười với ả độc phụ nhà ngươi!
Hoàng Hậu thất thần, không hiểu vì sao bọn chúng lại biết được, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Cô ta sợ hãi đến run rẩy...
- Hắn : Còn chuyện gì nữa hay không? Có không!
- Y : Hoàng Thượng, năm đó Diễm Quý Phi là chết oan ức...Ngày hôm nay nhất định phải giải quyết cho xong, an ủi linh hồn của cô ấy nơi cửu tuyền...
- Phụng Đáp Ứng : Đã nhiều năm rồi, hy vọng Hoàng Thượng không quên mất thần thiếp!
- Thái Hậu : Là Phụng Đáp Ứng...
- Phụng Đáp Ứng : Chắc Hoàng Thượng có thể nhớ rõ, mỗi tháng bên ngoài Cung đưa vào một bình rượu rắn ngâm thật lớn.
Người liệu có nhớ nó đến từ đâu hay không?
- Hắn : Là Châu Gia
- Phụng Đáp Ứng : Đúng...thần thiếp được biết.
Châu Đại Nhân ngoài làm quan tướng triều đình, còn kinh doanh rượu ở ngoài.
Năm đó ở Tây An Di Trường, chúng ta cũng đã thưởng thức loại rượu này cùng thịt nướng.
Thật ra ngoài rượu, Châu Đại Nhân còn mang theo rất nhiều rắn từ trại nuôi rắn của ông ta.
Là do Hoàng Hậu Nương Nương nhờ ông ấy mang tới.
Khi đó Diễm Quý Phi đang làm nô tỳ quét dọn chuồng ngựa, trong Cung tình như tỷ muội thời gian xa cách thần thiếp cũng đã rất nhớ tỷ tỷ.
Ngày đầu tiên gặp lại, tỷ tỷ