- Khâm Thân Vương: Như Mai, muội dạo này thế nào rồi? Khó thấy mệt không? Sức khỏe có tốt không?
- Phụng Quý Nhân: Ta vẫn ổn, chỉ là...ngày mai ta phải thị tẩm rồi...
- Khâm Thân Vương: Muội nói sao? M...muội nói vậy là có ý gì?
- Phụng Quý Nhân: Sau khi ta thị tẩm, thì đứa bé này sẽ là huyết mạch của Hoàng Thượng.
- Khâm Thân Vương: Nó là con của ta kia mà, sao muội có thể nhẫn tâm để nó gọi người khác là cha?
- Phụng Quý Nhân: Ta còn có thể lựa chọn cách khác sao?
- Khâm Thân Vương: Đừng làm vậy Như Mai, đừng làm vậy ta sẽ đưa muội bỏ trốn, ta sẽ đưa muội đi mà.
- Phụng Quý Nhân: Rốt cuộc huynh nói mà có biết suy nghĩ không? Thiên hạ này là của Hoàng Thượng, có thể trốn được một hai ngày, có trốn cả đời được không? Còn nữa, cha mẹ ta phải làm sao? HẢ? Phi tần bỏ trốn, là tội tru di tam tộc.
Còn nữa, hai chúng ta đã mang tội đại nghịch bất đạo, trời đất không dung.
Nếu ta không để nó thành long thai, thì mẹ con ta sẽ cùng chết!
Khâm Thân Vương ngã quỵ...Không còn cách nào khác thật sao? Gã cố gắng rất nhiều nhưng hiện tại gã không nghĩ được gì cả.
Tất cả đều mơ hồ, còn gì đau đớn hơn khi nhìn người mình yêu sà vào lòng kẻ khác, còn gì đau đớn hơn khi đứa con còn chưa chào đời đã bị chia cắt với cha ruột.
Gã cố gắng mở miệng nói từng lời dặn dò mà trong lòng cảm giác cay đắng vẫn đang dần tăng lên.
- Khâm Thân Vương: Muội...nhất định phải cẩn thận!
- Phụng Quý Nhân: Ta biết rồi!
- Khâm Thân Vương: Ta...ta trở về Phủ, sau khi mọi chuyện đã xong ta sẽ tới gặp muội!
- Phụng Quý Nhân: Được rồi, huynh đi nhanh đi!
...
- Y: Hoàng Thượng, thần thiếp có chuyện muốn nói với người.
- Hắn: Hửm?
- Y: Diễm Quý Phi mất đã lâu rồi, Phụng Quý Nhân ở một mình thời gian dài như vậy không khỏi cô đơn lạnh lẽo.
Thái Hậu đã tha thứ cho cô ấy, ngày mai người đến thăm cô ấy có được không?
- Hắn: Ngày mai Thuần tộc đưa Thuần Thường Tại vào Cung, trẫm sẽ đến Phụng Mai Cung sau khi xong việc.
- Y: Dạ
- Hắn: Nào, lại đây trẫm có thứ này cho người.
Hoàng Thượng lấy từ trong áo ra một cái quạt màu xanh.
Y mừng rỡ cầm lên ngắm nghía, quạt cầm rất vừa tay.
Thân còn treo một miếng ngọc bội bằng bảo thạch điêu khắc tỉ mỉ.
- Y: Người tặng cho thần thiếp sao?
- Hắn: Có thích không?
- Y: Thích, rất rất thích!
- Hắn: Từ nay trẫm muốn người mang theo nó bên mình khi đi cùng trẫm.
- Y: Thần thiếp cũng có cái này cho người.
Y mở cửa đi ra ngoài không biết để làm gì đó, một lát sau lại bưng lên một dĩa bánh thơm.
- Y: Là bánh nếp.
Thần thiếp đã làm đó!
- Hắn: Thơm quá! Nguyệt Nhi giỏi thật.
- Y: Người dùng thử đi
Hắn gắp miếng bánh còn đang bốc khói ăn thử, quả thật ngon như mùi của nó.
- Hắn: Rất ngon! Chẳng biết người làm ra, có thơm không mà bánh lại thơm và mềm thế này.
- Y: Không thơm.
- Hắn: Không thơm sao? Không thử sao biết không thơm?
Biết ngay mà, Y có lạ gì nữa đâu!
...
Sáng hôm sau
Đương nhiên hắn sẽ là người phấn chấn vui vẻ lên triều nghị sự, còn Y đương nhiên sẽ là người nằm la liệt trên giường đến trưa mới dậy.
Đến khi Y thức dậy dùng bữa sáng, thì mặt trời