Dạo gần đây, trong Cung lan truyền một loại bệnh dịch đậu mùa.
Thái giám và cung nữ mất rất nhiều, có thể xem đây là ôn dịch nặng nề nhất từng xảy ra trong Vương Thành.
Vì sự an toàn, Hoàng Đế và các phi tần không ai được phép ra khỏi Cung.
Hoàng tử và công chúa cũng không cần đến Thư Thiên Phòng, tất cả đều phải ở trong Cung để giữ an toàn.
_Đoan Nguyệt Cung_
- Y: Dung Quý Nhân, giờ đây Đoan Nguyệt Cung chỉ còn ta và muội, đều phải tự biết bảo vệ bản thân.
Nếu có cần gì thì gọi người đến chỗ Bổn Cung lấy là được rồi.
- Dung Quý Nhân: Muội đã hiểu, huynh nghỉ ngơi đi.
Muội muội xin phép về phòng.
- Y: Được rồi.
...:QUÝ PHI NƯƠNG NƯƠNG!QUÝ PHI NƯƠNG NƯƠNG CỨU MẠNG!!!
- Y: Tường Lam, ai ở bên ngoài vậy?
...
- Tường Lam: Là Cửu Hoa cô nương.
- Y: Tiểu Nhị Tử, mở cửa.
- Cửu Hoa: Quý Phi Nương Nương, con gái của ma ma chăm sóc nhị công chúa đã mắc bệnh đậu mùa, bà ta chắc chắn không tránh khỏi, chủ tử sợ không bao lâu nữa sẽ có người đến đưa công chúa đi.
Quý Phi Nương Nương xin cứu mạng!
Y đang mặt lại, đôi mày chùn xuống.
Dẫu biết bên ngoài nguy hiểm vô cùng, nhưng y không thể thấy chết không cứu.
- Y: Tường Lam, mang áo choàng và khăn che mặt đến đây.
- Dung Quý Nhân: Huynh à! Bây giờ bên ngoài nguy hiểm thế nào chúng ta đều rõ.
- Y: Ta không thể mặc cho mẹ con Phụng Tần tự sinh tự diệt, đây là lời hứa của ta đối với Diễm Khấu Linh.
- Dung Quý Nhân: Vậy muội sẽ đi cùng.
- Y: Không được, ta không cho phép muội đi, mau trở về phòng.
Nói rồi y ôm bụng đã to hơn một vòng bước ra ngoài.
Nhưng Dung Quý Nhân đâu phải người nói gì liền nghe đó.
Cô thắc mắc, công chúa của Hoàng Đế là kẻ nào to gan dám đưa đi?
_Chính Điện_
- Cao Đinh: Trời ơi Dung Quý Nhân, sao người lại ra ngoài rồi? Người nên ở Đoan Nguyệt Cung mới đúng chứ!
- Dung Quý Nhân: Ta muốn gặp Hoàng Thượng.
- Cao Đinh: Hoàng Thượng và Khâm Thân Vương đang nghị sự bên trong rồi, hay là người trở về đi...
- Dung Quý Nhân: Cao Công Công xin vào bẩm báo một tiếng, ta có chuyện cần gặp Hoàng Thượng.
...
Trên đường đi, y đã gặp hai thái giám đang khiêng một thi thể ra khỏi Cung.
Thấy cảnh tượng đó, y vô cùng hoảng sợ.
Cơn buồn nôn cuồn cuộn trào lên.
Song, y vẫn tiếp tục ôm bụng đến Phụng Mai Cung.
Bản thân Đoan Minh Nguyệt cho rằng chỉ có y mới cứu được mẹ con Phụng Tần mà thôi.
...
Đến nơi quả thật cảnh tượng trước mắt y là Phụng Tần đang ôm chân một ma ma trên tay là Nhị Công Chúa, bên cạnh còn có một vài thái giám.
- Y: Dừng tay! Các người đang làm gì vậy?
- Thái giám: Bẩm...bẩm Quý Phi Nương Nương, Lý Phi truyền lên phải đưa tất cả người nhiễm bệnh ra khỏi thành.
- Y: Ngươi có biết trên tay ngươi đang bế ai không? ĐÂY LÀ NHỊ CÔNG CHÚA ĐÓ! Các người đang làm gì vậy hả?
- Thái giám: Quý Phi Nương Nương bớt giận, tại...tại ma ma chăm sóc cho công chúa vừa mới qua đời rồi cho nên...
- Y: Thì sao? Cho dù con bé có thật sự nhiễm ôn dịch đi chăng nữa, thì cũng phải để lại trong Cung, cách ly và được thái y chăm sóc chữa trị chứ không phải để bọn nô tài các ngươi đưa đi đâu thì đưa!
Ma ma bên cạnh liền đứng phắt dậy chỉ tay vào y to giọng.
- Ma ma: Nô tỳ nghĩ Đoan Quý Phi nên biết vị trí của