· Chương 8: điều kiện
· Chuyển ngữ: Nại
***
Thời tiết càng ngày càng lạnh, đảo mắt đã đến cuối tháng mười hai.
Lễ Giáng Sinh đối với sinh viên mà nói là một ngày lễ đặc biệt quan trọng. Trong sân trường đâu đâu cũng thấy không khí đón giáng sinh và tết dương lịch của mọi người.
Ký túc xá của Nam Phong có hai bạn nữ đã có bạn trai, sáng sớm đã bắt đầu chuẩn bị quà giáng sinh. Du Tĩnh và Nam Phong là hai người còn đang độc thân, có điều Du Tĩnh sớm đã có bạn nam mình yêu thích, cô ấy muốn nhân cơ hội này thổ lộ với nam sinh đó nên cũng chuẩn bị quà để tặng.
Nam Phong đương nhiên cũng có người mình yêu mến trong lòng, nhưng đây là bí mật của riêng mình cô, cô không có cách nào chia sẻ cùng người khác được nên đành lén lút đi mua quà tặng Bùi Vân.
Cho dù là thầm mến thì cũng nên tặng người ta thứ gì đó chứ.
Đây là lúc để một người thích thầm một cách "ưu tú" như cô bộc lộ khả năng.
Cô nhớ tới trời đang lạnh như vậy mà lúc đi xe đạp Bùi Vân không có đeo bao tay.
Cô quyết định tặng anh một đôi bao tay, đương nhiên không phải là bao tay do cô tự đan, mà có muốn cô cũng không thể đan được.
Cô nắm rất rõ thời gian làm việc và học tập của Bùi Vân, bây giờ thời tiết rất lạnh nên mỗi buổi chiều sau khi ăn cơm tối cô sẽ gặp anh đi lấy nước nóng về ký túc xá rồi lại đạp xe đạp đến phòng tự học hoặc tới nhà máy.
Xế chiều hôm nay cô gặp anh xách đến bốn bình nước nóng, chắc là anh còn ôm đồm thêm việc của mọi người trong phòng nữa đây.
Chờ đến lúc anh khuất hẳn sau cửa ký túc, Nam Phong lặng lẽ cầm món quà đã được mình gói cận thận, thừa lúc không ai chú ý, cô đặt nó vào giỏ xe của anh. Xong xuôi đâu đấy, cô rón rén nấp vào một bên, ý đợi anh đến thấy được quà rồi mới rời đi.
Không tới ba phút, cửa ký túc nam có một bóng người quen thuộc đi tới.
Không phải Bùi Vân, mà là Chu Dục.
Miệng anh ta vẫn đang ngậm một điếu thuốc, hai tay đút trong túi quần, bộ dạng lấc cấc không để ý đến ai. Vốn anh ta đã đi ngang qua xe của Bùi Vân, nhưng như phát hiện ra điều gì đó, Chu Dục lùi lại hai bước, thò tay vào trong giỏ xe lấy món quà nhỏ xinh trong đó ra.
Sau đó, anh ta thản nhiên bóc quà.
Thấy đôi bao tay trong hộp, anh ta trực tiếp đeo luôn lên tay mình, rồi làm ra vẻ như không có gì xảy ra mà tiếp tục bước đi.
Nam Phong đứng ở một góc mà không tin vào những gì mắt mình đã nhìn thấy.
Gói kỹ như vậy, nhìn qua là biết có người cố ý tặng cho Bùi Vân. Anh ta không chỉ lấy đi, mà còn thoải mái bóc quà rồi dùng ngay tức khắc.
Tại sao lại có một con người không có nhân phẩm như thế?
Nhìn bóng lưng Chu Dục càng lúc càng đi xa, cuối cùng Nam Phong nhịn không được nữa đành cắn môi đuổi theo anh ta.
"Chu Dục!" cô chạy theo gọi tên anh ta.
Chu Dục dừng bước, không nhanh không chậm xoay người về phía cô.
Trên mặt anh ta ngoài nét bất cần ra thì chẳng còn nhìn ra được điểm gì khác thường.
Nam Phong tiến thêm mấy bước, ánh mắt cô rơi xuống đôi tay anh ta, cố nén giận, cô hỏi, "Tại sao anh lại tự tiện lấy đồ của người khác?"
Chu Dục khẽ nhướn mày, tỏ vẻ nghe không hiểu.
Nam Phong nói, "Tôi đang nói đôi bao tay anh đang đeo."
Chu Dục giơ tay lên nhìn nhìn, lơ đễnh nói, "Cô nói cái này? Tôi nhặt được trên xe của Bùi Vân."
Nhặt cái gì chứ?
Nam Phong tức đến muốn nổ phổi, "Cái này rõ ràng là quà người khác tặng anh ấy, anh dựa vào cái gì mà lấy đi?"
Môi Chu Dục khẽ nhếch, anh ta đưa mắt nhìn cô, "Cho dù là quà người khác cố ý tặng cậu ta, nhưng cô tức giận như vậy làm cái gì? Hay là... quà của cô tặng?"
Tuy rằng bí mật đã bị người khác phát hiện làm cho Nam Phong rất lúng túng, nhưng cô không muốn che giấu trước mặt người này, thẳng thắn đáp, "Đúng là tôi tặng đấy, trả lại cho tôi."
Chu Dục cười cười, nhưng cũng không cởi bao tay trả cô ngay mà tiếp tục hỏi, "Vậy là mỗi sáng một hộp sữa cũng là của cô?"
Sau khi anh ta nói vậy, nỗi bất an trong lòng Nam Phong không hiểu sao đều tiêu tan hết, cô thoải mái bày ra bộ dạng câu ngay không sợ chết đứng mà gật đầu, "Đúng!"
Hai người còn đang giằng co, đằng sau bỗng vang lên giọng nói, "Nam Phong, sao em lại ở đây?"
Là Bùi Vân.
Khí thế hùng hồn lúc nãy của Nam Phong biến mất không còn chút dấu vết, cô quay người nhìn anh, ấp úng nói, "Em vô tình gặp anh Chu Dục nên đứng lại nói với anh ấy mấy câu. Học trưởng, anh đang chuẩn bị lên lớp tự học sao ạ?"
Nói xong cô khẩn trương nhìn về phía Chu Dục.
Nếu anh ta vạch mặt cô trước mặt Bùi Vân thì cô phải làm sao đây.
Chu Dục nhìn cô một cái đầy ý tứ rồi nói với Bùi Vân, "Không phải tối nay cậu phải đến công ty tăng ca à?"
Bùi Vân gật đầu, "Đúng rồi! mình sắp muộn nên phải đi ngay đây." Anh vừa cười vừa nói, "Nam Phong, khoảng thời gian nay hơi bận, đợi đến nghỉ đông anh sẽ mời em một bữa."
Nam Phong tủm tỉm cười gật đầu, "Được thôi! Học trưởng anh đi mau đi.:
Bùi Vân nhìn hai người rồi đạp xe đi rất nhanh.
Dáng vẻ bực tức với Chu Dục hồi nãy của Nam Phong giờ đã được thay thế bằng giọng nói nhẹ nhàng mang hàm ý thương lượng, "Chu Dục, anh đừng nói chuyện vừa rồi cho anh Bùi Vân nghe có được không."
Nói cho cùng, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Chu Dục tháo đôi bao tay xuống trả lại cho cô, tùy tiện trả lời, "Tôi không có sở thích đó."
Anh ta quay người rời đi, đi được vài bước lại quay đầu nhìn cô, nhàn nhạt hỏi, "Vì sao không cho cậu ấy biết? không cảm thấy loại yêu thầm này rất ngốc nghếch sao?"
Nam Phong thản nhiên trả lời, "Tôi không muốn khiến anh ấy khó xử."
Chu Dục giật mình trong chốc lát, giọng nói như mỉa mai, cũng giống như khẽ cười, "Tôi có thể không nói cho cậu ta biết nhưng tôi có điều kiện."
Nam Phong ngạc nhiên nhìn về phía Chu Dục.
Hai tay anh ta thả trong túi quần, bộ dạng giống như đang cười lại như không cười, mang theo chút lãng ý khiến người ta không thể đoán được suy nghĩ trong đầu anh ta.
Nam Phong thấp giọng hỏi, "Điều kiện gì?"
Chu Dục thản nhiên, "Còn chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra rồi sẽ nói cho cô biết."
Tuy Nam Phong hiện giờ đang rất tức giận khi nhìn cái bộ mặt không thèm đếm xỉa tới mọi thứ xung quanh của anh ta nhưng không thể nào phát tiết ngay được. huống chi đối diện với một người nắm giữ bí mật của mình, cô quả thực không dám manh động.
Nam Phong nhận lại đôi găng tay kia, vốn định tặng cho Bùi Vân nay lại thôi.
Bị Chu Dục làm thành như vậy khiến tâm trạng háo hức được tặng quà cho người mình thích của cô trở nên
hậm hực gấp bội.
Cũng may, ít nhất cô cũng có thể xác định, Chu Dục sẽ không công khai bí mật của cô. Chỉ là anh ta muốn ra điều kiện với cô nên cô vẫn cần phải đề phòng.
Không biết anh ta muốn cô làm gì, mong đừng là việc trái đạo đức, pháp luật là được.
...
Tới cuối học kỳ, tháng thi cử đau khổ đã đến.
Cao thủ học tập ở Giang Đại tập trung quá nhiều kéo theo áp lực cạch tranh về điểm số càng lớn, những người thường ngày không mặn mà gì với việc học đến lúc này mới thấy quãng thời gian qua đúng là tự mình treo thòng lọng để thắt cổ.
Nam Phong tuy thường này học tập chăm chỉ, nhưng đến kỳ thi cuối kỳ cô cũng không dám chủ quan, mỗi buổi tối đều đến phòng tự học đến tận mười một giờ mới về ký túc.
Cô có gặp Chu Dục và Cố Hàm hai lần ở trước cửa ký túc xá nữ.
Quan hệ của hai người đã kéo dài được hơn ba tháng, nghe nói đã phá vỡ kỷ lục của Chu "đầu bảng."
Có người còn nói, đây chính là tình yêu đích thực.
Nhưng Nam Phong trước sau vẫn không tin tưởng tình cảm của hai người đó mặn nồng thật sự.
Cô không quên dáng vẻ Cố Hàm trốn trong thang thoát hiểm hút thuốc, cũng sẽ nhớ kỹ hôm ở tiệm internet, Chu Dục đối với chuyện Cố Hàm bị đụng xe chẳng hề có một chút để tâm.
...
Đầu tháng Một, thành phố đổ tuyết lớn.
Hơn mười một giờ, Nam Phong khoác áo khoác lông, bước ngắn bước dài từ lớp tự học trở về ký túc xá.
Đến cửa ký túc xá nữ, vừa hay gặp Chu Dục và Cố Hàm đang tạm biệt nhau.
Vẫn giống như trước, không chờ Cố Hàm vào đến ký túc, Chu Dục đã quay đầu bỏ đi.
Trên trời tuyết vẫn còn bay, anh ta ăn mặc rất phong phanh, một bộ quần áo thể thao dài tay cùng áo khoác mỏng, không choàng thêm khăn để lộ cả đoạn cổ trong không khí lạnh giá.
Lúc đi ngang anh ta, Nam Phong nghe thấy tiếng gọi "Này."
Nam Phong vô thức quay đầu, xác định là Chu Dục đang gọi mình, "Có việc gì?"
Trong tay Chu Dục đang cầm một bao thuốc bên trong đã trống rỗng, "Đi mua giúp tôi bao thuốc."
Nam Phong ngây ra một lúc rồi gật đầu, "Ừ, được."
Cô quay người đi về phía quầy tạp hóa, nhưng mới bước được vài bước cô nhớ ra lần bị cho leo cây đợt nọ, quay đầu lại nói, "Anh ở đây đợi tôi, đã muộn như vậy rồi tôi không muốn đi đến ký túc xá nam đâu."
Chu Dục gật đầu, ngồi xuống bồn hoa gần đó, giống như không hề bận tâm đến gió rét thấu xương của đêm đông.
Nam Phong không yên tâm nhìn anh ta, sau đó chạy thật nhanh.
Chỉ là vừa đi cô vừa thấy không ổn, cái điều kiện mà Chu Dục nói với cô là đây sao? Không phải là đang muốn bóc lột cô à? Tuy rằng mua một gói thuốc lá không hết nhiều, nhưng hôm nay muốn cô mua cái này, mai lại muốn bắt cô mua cái khác thì sao."
Càng nghĩ càng thấy không ổn, đến quầy tạp hóa, cô vốn định mua cho Chu Dục loại thuốc mà anh ta thường hút, hôm ấy cô cũng mua loại đó, hình như giá hai mười đồng, suy nghĩ một chút, cô hỏi người bán hàng rồi chọn bao thuốc lá giá bảy đồng.
Chỉ là lúc từ cửa hàng tạp hóa trở về gặp chút chuyện, Chu Dục ngồi bên bồn hoa chờ hơn mười phút mới thấy bóng dáng cô chậm rài bước tới.
Thời tiết tôi nay lạnh quá!
Chu Dục không phải là người có tính kiên nhẫn, lại còn nghiện thuốc lá.
Đợi đến khi Nam Phong tới gần mới thấy sắc mặt anh ta rõ ràng rất không kiên nhẫn, nhưng sau khi nhìn lên ống quần của Nam Phong, mắt Chu Dục không khỏi ánh lên nét ngạc nhiên.
Mua đông ở phương Bắc không giống ở phương Nam, tuyết ở đây rất lớn thế nên trên đường lúc có tuyết đều rất trơn. Đầu gối Nam Phong dính bùn đất, thoạt nhìn như vừa bị ngã, hơn nữa còn ngã không nhẹ.
Có điều trên mặt cô không có vẻ đau đớn hay chật vật của một cô bé đáng thương.
Cô đi tới, đưa bao thuốc trong tay cho Chu Dục.
Chu Dục nhìn bao thuốc lá, hàng lông mày hơi nhăn nhăn, bỗng dưng trong lòng khó chịu không sao lý giải nổi.
Nam Phong tranh thủ nói, "Tôi không có tiền, sinh hoạt phí bố mẹ cho rất ít."
Thực ra thì sinh hoạt phí hàng tháng của cô không ít, sau một học kỳ còn dư khá nhiều. nhưng vì không muốn bị "trấn lột" cô đành nói dối.
Chu Dục nhìn cô một cái, châm thuốc rồi đứng lên, "Mai tôi sẽ mang trả cô tiền thuốc."
ồ? Chẳng lẽ không phải muốn vơ vét tài sản của cô à?
Nam Phong nhìn Chu Dục quay người muốn rời đi, cô nhanh miệng hỏi, "Rốt cuộc anh muốn tôi làm gì?"
Chu Dục lại nhìn cô một cái, dưới ánh đèn, mặt cô bị lạnh đến đỏ cả lên, đôi mắt đen lánh mở to nhìn về phía anh.
Trong lòng Chu Dục lại bực bội mà anh không hiểu nổi tại sao, hút thuốc cũng không thể khiến nỗi buồn bực ấy tiêu tan được.
Kiểu tâm trạng này, từ đâu mà đến?
Anh tránh ánh mắt của cô, hời hợt nói, "Không phải là muốn cô mua thuốc cho tôi sao?"
"Chính là việc này?" Nam Phong sửng sốt, mãi mới phải ứng lại nhưng vẫn không thể tin được.
"Chính là việc này."
Chu Dục quay người đi được vài bước rồi mà Nam Phong vẫn đứng yên tại chỗ, cô vẫn không tin được điều kiện mà anh ta nói chỉ đơn giản là mua giúp bao thuốc.
Con người này, đúng là kỳ lạ.
Nam Phong suy nghĩ một hồi, gọi với theo lưng anh, "Cái đó...tiền thuốc không cần trả lại tôi đâu."
Nam Phong bứt tóc, lại tự cười mình một tiếng.
---
Lời của tác giả (cũng là ý của Nại luôn:v) Hahaha, thì ra phẩm giá của Chu "đầu bảng" trong lòng của nữ chính nhà ta chỉ có đến đó mà thôi:v Điểm trừ, điểm trừ đó:v