"Xoẹt...xoẹt" Bút Vận cảm thấy cơ thể mình như đang bị hút vào thứ gì đấy, mở mắt ra thì cô đang rơi xuống một cái hố, trước mặt là những mảng màu mờ ảo, bên tai thì như tiếng bị xé toạc đi của thứ gì đó."Áaaa! Mình đang rơi... phải chăng là xuống địa ngục? Không....." Bút Vận hét lên vì cô vẫn còn yêu đời mà.Tiếng thét của cô kéo dài tới khi "bịch" một tiếng, cô tiếp đất trên một chiếc giường với bộ trang phục là đầm suông trắng với thiết kế rất tinh xảo."Hửm, bộ đồ này hình như là đồ ngủ, nhưng có vẻ khá đắt tiền." Bút Vận nhìn bộ váy trên người thầm nghĩ. Nhưng giây sau, cô chợt đơ người: "Vậy là đây không phải địa ngục. Ơ...mình chưa chết sao? Hay giờ chết rồi còn có cả dịch vụ thay đồ miễn phí nữa?""Bịch...bịch..."những tiếng bước chân vang lên càng ngày rõ hơn, như đang tiến lại gần. Sau đó "cạch", cửa phòng đã được mở, Bút Vận nhìn sang thì thấy khá nhiều người mặc những bộ đồ đen trắng, trông có vẻ như phục vụ đứng ở cửa."Tiểu...thư?" một trong số họ có một người phụ nữ có vẻ lớn tuổi với vẻ mặt hơi có chút kỳ dị bước lên hỏi."À...! Bà Trương" trong đầu cô có hiện ra thông tin về người phụ nữ này, bà là một phục vụ trong gia đình này lâu năm."Tiểu thư...cô tỉnh lại rồi ư? Hic.." Bà Trương kia mũi đỏ lên, mắt đã bắt đầu ướt"Vâng...cháu tỉnh lại rồi, bà..đừng khóc" cô đầu tiên an ủi bà Trương, song não nhận được thông tin về vụ cô xém chết đuối lần trước. Ai da, đúng là người nhà giàu có khác, mới ngất có tí đã căng lên rồi. Nhưng nhìn bà Trương trước mặt, cô bỗng thấy tim có chút nhói, bà ấy lo lắng đến vậy sao?"Cơ mà...cháu mới tỉnh dậy có chút hơi đau đầu nên muốn yên tĩnh một chút, làm phiền mọi người ạ!" từ từ, trước hết cô phải hiểu mọi chuyện đang xảy ra đã."Ừ..m, cô thật sự không sao chứ? Thế tiểu thư nghỉ đi, tí tôi sẽ đem đồ ăn lên" bà Trương như được thả lỏng, nhẹ nhàng tạm biệt cô rồi kêu những người khác đi xuống.Bút Vận đứng dậy. "cốp...rốp" tiếng xương của cô giòn tan vang lên, dù hơi khó chịu nhưng khi cô tiến gần lại một cái gương toàn thân gần đó và nhìn vào. Bên trong