Phùng Tiểu Văn lết thân thể nặng như chì về phía giường ngủ, rồi ngồi phịch xuống. Cậu hết nhìn trần nhà lại nhìn tủ , giường ,chăn, ga, ... sau khi xác định một chuỗi sự việc vừa rồi là sự thật một trăm phần trăm thì kiếm đâu ra một tờ giấy và cây bút. Liệt kê lại một loạt các sự kiện chính của “ ánh nắng và em ”
Đây vốn là một cuốn tiểu thuyết thanh xuân vườn trường. Nơi mà nam chính là con trai của một gia đình giàu có còn nữ chính là một tiểu bạch thỏ, tuy gia đình bình thường nhưng luôn lạc quan. Chính là cái kiểu ngươi sao kệ ngươi, ta vẫn cứ cười dù đời gian khó ấy. Nam chính trong một lần đi chơi gặp nữ chính rồi thành ra yêu em từ cái nhìn đầu tiên luôn. Và thế là nam chính quyết tâm bắt con bạch thỏ kia về nhà bằng được.
Còn La Mạn Thiên - người mà Phùng Tiểu Văn xuyên vào thì lại là một người có số phận bi thảm. Là kiểu bi thảm đến vặn vẹo để rồi làm nên cho nam nữ chính.
Là con riêng của La gia, từ nhỏ Mạn Thiên đã bị coi thường, bạo hành. Mọi thứ đạt đến đỉnh điểm khi mẹ cậu chết. Từ đó cậu bị ám ảnh tâm lí, trở nên quái dị. Có kẻ nói cậu bị điên. Cho đến khi Mạn Thiên gặp được nữ chính, được vầng sáng của nhân vật chính soi rọi cuộc đời vốn u tối của mình, cậu mới khá lên một chút.
Nhưng cậu ta vốn chỉ là một nhân vật phụ bi thảm làm sao có thể cướp nữ chính khỏi tay nam chính ? Và cái kết tồi tệ nhất chính là cậu bị nam chính bắt giữ. Bị anh ta ép buộc bán nội tạng trái phép. Chết một cách oan ức.
Phùng Tiểu Văn khép lại đoạn hồi tưởng. Hàng lông mi dài đổ xuống khuôn mặt trắng trẻo, không gian chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn. Cậu thấy thương cho La Mạn Thiên. Cũng thấy tiếc cho y lại càng hận y. Tại sao lại cam chịu bị nam chính giam cầm ? Tại sao lại quá yêu nữ chính để rồi khiến bản thân chết không nhắm mắt ? Tại sao không sống một cuộc sống tốt