Trên đây là tiếng rống giận giữ của Tâm Như Phúc, người đã ngậm ngùi lo chuyện thêu thùa may vá cho các nhân vật ngày hôm nay.
Đừng hỏi vì sao cậu ta biết may quần áo. Bởi Phùng Tiểu Văn cậu cũng không biết đâu.
_ Con mẹ chúng mày !!! Quần áo ông may muốn gãy cái cánh tay mà chúng mày cắt nát ra thế này à ?! Ông mà biết đứa nào là ông chém chết cả nhà !!!
_ Mẹ bà nhà chúng nó chứ, sắp diễn đến nơi rồi mà còn thế này nữa! Không có trang phục thì làm sao lên sân khấu được !
Nước đến chân mà chẳng thể nhảy được, cả lớp 11-9 ai cũng rối như tơ vò. Tiểu Hoa mệt mỏi đặt cuốn kịch bản lên mặt lẩm lẩm tuyệt vọng.
Trác Tường Vi ngược lại giống như có phần đắc ý, cậu ta rút điện thoại, gọi cho ai đó. Nhưng điện thoại chưa kịp kết nối thì Phùng Tiểu Văn đã một thân đồng phục bình thản bước ra sân khấu. Tay còn ôm theo cây Guitar đơn sơ.
Mọi người thất kinh trước hành động này của cậu. Lại có hơi nghi ngờ nhưng đành thuận theo tự nhiên. Anh Mạn Thiên của bọn họ ắt có tính toán riêng mà thôi.
Ánh đèn sân khấu vụt tắt, học sinh dưới khán đài chìm vào im lặng. Bỗng có vài tiếng thì thầm từ lớp nào đó.
Đại khái nói xem lớp 11-9 sẽ làm trò hề gì đây, phải cười nhạo họ thế nào. Ban chín nghe được tức giận không thôi, lòng tự nhủ sau này sẽ đem đám người đó đánh đến khóc lóc van xin.
Giám coi thường anh Mạn Thiên của bọn họ à.
Trác Tường Vi ở cùng đó cũng bắt đầu âm thầm tính toán...
Tiếng Guitar vang lên, tuy không được du dương như piano nhưng lại mang đến cảm giác vô cùng thanh bình.
Từng ngón tay thon dài của Phùng Tiểu Văn thuần thục chạm vào dây đàn. Âm giọng lanh lảnh vang lên.
Cả hội trường lúc này mới thực gọi là im lặng.
*Tôi cất gọn kỉ niệm thời thơ ấu vào chiếc lọ thuỷ tinh. *
*Thả nhẹ để chiếc lọ xuôi theo dòng biển ấm áp. *
*Trôi về hướng có ánh mặt trời rực rỡ. *
*Gửi đến tôi và em của sau này, tháng ngày mà chúng ta rồi sẽ trở nên cô độc. *
*Bởi tôi đã mải mê trưởng thành. *
*Mải mê sống dưới lớp mặt lạ giả dối. *
*Lấn sau vào bóng tối của lòng người. *
*Tỗi đã đánh mất chính tôi và em lúc ban đầu. *
*Tôi đóng gói sự hối tiếc và tuyệt vọng. *
*Gửi đến phần tương lai của hai ta. *
*Giấc mộng tương phùng có lẽ chỉ là hư ảo. *
*Chỉ chúc em một đời bình an. *
*Tạm biệt em, chàng trai của mùa hạ năm ấy. *
Giọng của Phùng Tiểu Văn có phần trầm, kèm theo âm thanh của cây Guitar lại giống như một lời thủ thỉ tâm tình.
Ai nấy đều nhất mực