_ Ngược lại là các người đó, muốn hỏi gì thì hỏi đi.
Phùng Tiểu Văn dứt lời cũng là lúc chiếc xe dừng tại cổng vào của một khách sạn năm sao.
Cậu theo ba người kia bước vào, chào đón họ là một dàn người hầu cả nam cả nữ. Ba người Wiiliam thì quen rồi không tính, ấy vậy mà Phùng Tiểu Văn cũng không nửa phần kinh ngạc.
Bề ngoài là vậy chứ thực ra cậu đang hoang mang lắm đó !
Cái toà lâu đài bự chà bá này là nhà riêng á ? Cậu tưởng đây khách sạn không đó.
Trời ơi, coi bộ cái gia tộc Wiiliam này không tầm thường chút nào nha. Hơn đứt cái La gia đó chắc luôn.
Phùng Tiểu Văn theo người hầu đi đến một căn phòng rất rộng. Trần nhà có treo đèn chùm mang phong cách phương tây thời Victoria, được một lúc thì vài người hầu bước vào, nói rằng gia chủ muốn nói chuyện riêng với cậu.
Ủa rồi ai là ai, đây là đâu ? Sao nó cứ rồi tinh rối mù lên vậy cà.
Hành lang dài và vắng lặng, Phùng Tiểu Văn đi muốn gãy chân mà vẫn chưa tới nơi. Cậu muốn trước khi gặp mặt hỏi được từ miệng người hầu chút thông tin.
Có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng mà.
Nhưng mấy người hầu này kín miệng quá, Phùng Tiểu Văn có hỏi gì thì bọn họ cũng chỉ mỉm cười cho qua thôi.
Cậu bước vào nơi được gọi là phòng làm việc mà tưởng đâu mình mới đi nhầm vào thư viện quốc gia không á.
Kệ sách được xắp xết gọn gàng, sạch sẽ. Nhìn sơ qua còn thấy rất nhiều quyển sách cổ có giá trị cao nha.
Bàn làm việc được đặt ngay cạnh cửa sổ, rất tiện cho việc nhìn xuống khu vườn đằng sau toà nhà.
Kiểu kiến trúc tinh tế thế này chắc chắn không phải do người trong nước làm ra.
Người nọ ngồi trên ghế nhưng lại xoay người về phía vườn hoa. Thấy Phùng Tiểu Văn đến cũng không quay lại chào một tiếng.
Shhhh, giả bộ bí ẩn hay gì. Đã thế cậu chính là không chịu chào trước đấy. Làm gì được nhau !
Cả hai cứ vậy một người đứng, một người ngồi. Một người nhìn lưng người kia, còn người kia thì chăm chăm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đám người hầu đứng ngay ngắn thành hàng ở một góc cũng cực kì biết phối hợp thành ra nguyên cái căn phòng im lặng như tì.
Thêm khoảng hai tiếng nữa trôi qua, rốt cuộc người kia vẫn là không nhịn được mà lên tiếng trước.
_ Cậu là con trai của Wiiliam Vĩnh Tâm ?
Giọng nói của người nọ khàn khàn, giống như rất lâu rồi không lên tiếng trò chuyện với ai vậy.
Phùng Tiểu Văn quyết định để ý điểm này, nơi khoé mắt ánh lên một tia giảo hoạt lại rất nhanh thu liễm. Cậu còn cố tình trưng ra cái vẻ cà lơ phất phơ như hồi còn ở La gia.
_ Rồi sao ? Sao ai cũng hỏi câu đấy vậy nhỉ, biết sẵn câu trả lời rồi