_ Bất quá, cậu nhóc đứng bên cạnh cũng không tệ.
Người con gái lả lướt tựa vào người La Vĩnh Kì nói. Sau đó không nhanh không chậm bước về phía Phùng Tiểu Văn cùng Trác Tường Vi.
Cái dáng đi đó. Ui cha, Phùng Tiểu Văn thật sự ! Thật sự kiềm chế lắm mới không hỏi cô ta rằng xương cột sống cô ta có bị vẹo hay không.
Đường người ta đi thẳng tắp không. Bả đi thành hình dích dắc luôn rồi.
Cô gái vẫn nhanh không chậm bước đến.
Moẹ, đi thôi cũng tốn hết mười phút của ông. Có cần tôi bốn mươi mấy anh em của mình đến đỡ cô không ? Không thì gọi điện cho viện dưỡng lão bảo họ mang đến một cái xe lăn luôn cho nhanh ??
Trác Tường Vi nhìn mặt Phùng Tiểu Văn, biết cậu bị chọc cho không vui rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng phá lệ âm trầm.
Cô gái đi đến bên Trác Tường Vi, tựa như có như không đem bộ ngực ( Cmn trâu bò ) của mình dí vào vai hắn.
Nhưng chính bản thân Trác Tường Vi lại nhanh hơn, lanh lẹ lùi lại phía sau.
Cô gái kia cũng không vì vậy mà mất tự nhiên. Có khi còn cười tươi hơn ấy chứ.
Cô ta cho Trác Tường Vi một ánh nhìn quyến rũ rồi lả lơi nói. - Chào cậu, Tôi là Emili Ruston. Trưởng nữ nhà Ruston. - nói xong còn không quên nháy nháy mắt.
Bình thường đàn ông con trai người ta thấy cảnh này đều trầm mê không dứt. Nhưng chả hiểu sao qua mắt Phùng Tiểu Văn lại thành hồ li tinh quyến rũ đàn ông. Buồn nôn muốn chết.
Chẳng lẽ tính hướng của mình lại cong tới vậy luôn hả trời.
Đến mỹ nhân còn không thể khiến cậu động lòng.
Cậu ở trong lòng than trời trách đất, nào có tâm tư để ý Trác Tường Vi đang cười cười giới thiệu lại với cô Emili gì gì đó.
Mới không để ý chút xíu mà cả hai đã đến bước trao đổi số điện thoại rồi.
Phùng Tiểu Văn cảm tưởng như không khí hôm nay phảng phất vị chua khó tả. Cậu âm thầm lườn người bên cạnh một cái, lại thấy người ta vẫn không để ý đến mình.
Lườm một cái còn chưa đủ, lại lườm thêm hai ba cái nữa thì vô tình phát hiện người anh trai hờ của cậu cũng đang nhìn Trác Tường Vi và Emili Ruston cười nói vui vẻ. Khuôn mặt vốn ôn nhu có chút vặn vẹo.
Tâm tình đang không được tốt của Phùng Tiểu Văn đột nhiên được khôi phục không ít.
Bỏ mặc hai vị nam nhân cùng một nữ nhân người nói kẻ im đứng ở trước cổng trường cao trung. Cậu chẹp chẹp miệng hai cái, thầm nghĩ phải ra khu chợ gần nhà mua cái gì đó thật ngon về nấu mới được.
Ta nói chỉ có đồ ăn mới khiến tâm hồn ta thoái mái. Đàn ông vốn